Cùng lúc đó, trong biệt thự của nhà họ Ngụy ở thành phố Thái Bình.

Ngụy Phong Lăng đang ngồi trên sô pha, cầm điện thoại di động hưng phấn một hồi lâu, nếu không phải vẫn chưa cúp điện thoại, anh ta đã muốn người mặt lên trời mà cười to ba lần, Tang Ngọc Hoàng, người đã âm mưu chống lại nhà họ Ngụy, thậm chí còn dùng cả chất độc của cỏ trắng và hoa đỗ quyên để hại ông nội của nhà mình đây, thế mà cuối cùng cũng đã đầu hàng!

Chuyện này làm sao có thể khiến cho Ngụy Phong Lăng không cao hứng, sao có thể không kích động cho được?

Thế nhưng sau khi cao hứng xong, anh ta lại gặp phải một vấn đề khó xử, thật vất vả lắm mới có thể ép Tang Ngọc Hoàng đến tình cảnh tuyệt vọng như vậy, bây giờ nhà họ Tang đã tự nguyện đầu hàng, chẳng lẽ thật sự muốn cứ như vậy buông tha cho ông ta một con sống?

Đối mặt với một vấn đề khó giải quyết thế này, Ngụy Phong Lăng lười chẳng muốn suy nghĩ thêm gì nhiều, anh ta trực tiếp đổ vấn đề đó lên đầu Trần Gia Bảo, bởi vì chính Tang Ngọc Hoàng mở miệng nói rằng để cho “Trần Gia Bảo” để lại cho ông ta một con đường sống, và nói: “Tang Ngọc Hoàng đã nhận thua và đồng ý chuyển nhượng cổ phiếu cho chúng ta, chẳng qua là ông ta cầu xin anh tha cho ông ta một lần và hứa rằng ông ta sẽ không bao giờ xuất hiện ở tỉnh Phú Thọ này một lần nào nữa.”

Ngụy Nhã Huyên và Liễu Ngọc Phi cũng ở trong phòng khách, hai người ngồi ở hai bên Trần Gia Bảo.

Ngụy Nhã Huyên thiếu chút nữa đã dựng tóc lên khi nghe được câu này, cô ta lập tức vung nắm đấm lên nổi giận đùng đùng mà nói: “Không được, nhà họ Tang đã làm hại ông nội của chúng ta suýt chết vì trúng độc, lại còn phái tông sư đi đến giết Gia Bảo, chúng ta nhất định không thể buông tha cho ông ta đi một cách dễ dàng như vậy, anh nói có đúng không, Gia Bảo?”

Sau khi nói xong, Ngụy Nhã Huyên quay đầu nhìn lại Trần Gia Bảo, hy vọng có được câu trả lời khẳng định của Trần Gia Bảo.

Liễu Ngọc Phi không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Trần Gia Bảo, ân oán giữa nhà họ Ngụy và nhà họ Tang vốn không có liên quan gì đến cô, vì vậy cho dù Trần Gia Bảo có đưa ra quyết định gì, cô cũng sẽ ủng hộ Trần Gia Bảo.



Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Ngụy Phong Lăng và Ngụy Nhã Huyên, Trần Gia Bảo cầm một quả nho trên bàn trả ném vào trong miệng, cười nói: “Người xưa từng nói, “Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”, nhưng cũng có người nói “Thích hợp thừa thắng truy giặc cùng đường, không thể mua danh học bá vương”, cho nên dù có bao nhiêu lý do để buông tha cho nhà họ Tang đi chăng nữa, chúng ta cũng có thể tìm ra một đống lý do không.”

“Chỉ là đối với tôi mà nói, nhà họ Tang cũng chỉ là một con sâu con kiến mà thôi, buông tha cho ông ta hay không chẳng có ảnh hưởng lớn gì đến tôi hết. Cho nên phân tích cuối cùng, đây vẫn là ân oán giữa hai nhà họ Ngụy và nhà họ Tang, vấn đề này phụ thuộc vào việc các người có muốn buông tha cho Tang Ngọc Hoàng một con đường sống hay không thôi.”

Ngụy Phong Lăng hơi trầm ngâm suy nghĩ, mặc dù nhà họ Ngụy chiếm thế thượng phong trong hai ngày chiến tranh kinh doanh này, nhưng nếu không có Trần Gia Bảo giết chết Tôn Kỳ, Kinh Hoàng Thái và mấy vị tông sư, phá hủy hoàn toàn chỗ dựa lòng tin của Tang Ngọc Hoàng, nếu chỉ đơn giản là muốn đánh bại nhà họ Tang bằng cuộc chiến kinh doanh, chắc chắn sẽ còn cần trả một cái giá lớn hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, nhà họ Ngụy đã đầu tư quá nhiều tiền vào thị trường chứng khoán trong hai ngày qua, mặc dù Ngụy Phong Lăng có nhận được sự ủng hộ 4,5 tỷ đồng tiền Việt Nam của Trần Gia Bảo, anh ta vẫn cảm thấy lòng đau như cắt như cũ, nếu như chỉ đơn thuần là vì khí phách trên thương trường, muốn cùng nhà họ Tang cá chết lưới rách, rõ ràng nhà họ Ngụy vẫn cần phải đầu tư nhiều tiền hơn trên thị trường chứng khoán mới được, không khỏi có chút được không bù mất…

Nghĩ đến đây, Ngụy Phong Lăng trong lòng đã có quyết định, kiềm chế xúc động, nghiêm nghị nói vào điện thoại: “Tôi chỉ có thể đồng ý sẽ để cho người nhà của ông đi.”

Nói cách khác, Tang Ngọc Hoàng chắc hẳn phải chết!

Bên kia điện thoại, toàn thân Tang Ngọc Hoàng chấn động, khóe miệng chậm rãi nổi lên một tia chua xót, ít nhất, vợ con của ông ta có thể có một đời không lo lắng gì, nói: “Được, buổi chiều anh có thể đến Thành phố Vinh, tôi sẽ mời luật sư tới chứng kiến, chuyển nhượng cổ phần trong tay cho anh. ”

Sau khi cúp điện thoại, Ngụy Phong Lăng thở phào nhẹ nhõm một cái, vui mừng nói: “Buổi chiều, tôi sẽ đến thành phố Vinh để ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần với Tang Ngọc Hoàng, hơn nữa hai người trước chúng ta đã bắt đầu thu mua cổ phần của tập đoàn Tang Thiên, đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành vị cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tang Thiên, đến lúc đó toàn bộ Tang Thiên sẽ rơi vào tay của chúng ta dễ như chơi, điều này thực sự khiến tôi cảm thấy rất hưng phấn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play