Khi Thanh Ngọc Chi được tung ra, mọi người đều kích động, ánh mắt của nhiều người đều trở nên nóng bỏng.

Đối với những người thành đạt thuộc giới thượng lưu bọn họ mà nói, nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là con số, nếu chết rồi thì vẫn hai bàn tay trắng, có thể kéo dài tuổi thọ để hưởng thụ mới là đạo lý đúng đắn.

Ngay cả Tạ Anh Dũng cũng cảm thấy nóng cháy trong lòng, ông ta cũng muốn đấu giá được “Thanh Ngọc Chi”, nhưng ông ta biết Trần Gia Bảo cũng muốn có thứ này, vì thế ông ta chỉ có thể kiềm chế xúc động muốn ra giá.

Trần Gia Bảo lặng lẽ nắm chặt tay lại, nhất định phải có được.

Người đẹp bán đấu giá dường như rất hài lòng với phản ứng của mọi người, cô ta cười và nói: “Thanh Ngọc Chi trăm năm, giá khởi điểm ba mươi lăm tỷ Việt Nam đồng, mỗi lần tăng giá không được ít hơn ba tỷ rưỡi.”

“Ba mươi lăm tỷ!”

“Năm mươi hai tỷ rưỡi!”

“Một trăm linh năm tỷ!”

….

Mọi người không ngừng tăng giá, thoáng chốc Thanh Ngọc Chi đã lên đến giá cao ngất ngưởng ba trăm năm mươi tỷ Việt Nam đồng, hơn nữa giá cả còn có xu thế tăng thêm.

Giá cả càng cao, mọi người càng cảm thấy áp lực, tốc độ ra giá cũng chậm hơn rất nhiều. Cuối cùng, giá cả của gốc Thanh Ngọc Chi trăm năm này dừng ở mức năm trăm hai mươi lăm tỷ. Trần Gia Bảo nhìn lại thì phát hiện người nâng bảng giá chính là Liễu Đức Thắng.



Đúng lúc Liễu Đức Thắng cũng nhìn về phía anh, hơi nhướng mày lên, lộ ra ánh mắt khiêu khích.

“Thú vị, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.” Trần Gia Bảo lộ ra suy nghĩ vui vẻ, hôm nay nhất định phải chém giết một trận với Liễu Đức Thắng.

“Anh Liễu không hổ là người đứng đầu ngành công nghiệp đá quý, thực lực đúng thật là hùng hậu, đã xuất ra năm trăm hai mươi lăm tỷ, bây giờ còn muốn tăng giá nữa sao? Nếu không có ai ra giá cao hơn năm trăm hai mươi lăm tỷ, vậy gốc Thanh Ngọc Chi quý báu này sẽ thuộc về anh Liễu.”

Người đẹp bán đấu giá phấn khởi nói: “Năm trăm hai mươi lăm tỷ lần thứ nhất, năm trăm hai mươi lăm tỷ lần thứ hai…”

Liễu Đức Thắng nở nụ cười, anh ta có thể tưởng tượng khi mình biếu gốc Thanh Ngọc Chi trăm nay này cho ông nội, ông nội sẽ rất vui vẻ. Nói không chừng, cả nhà bọn họ có thể quay về Hà Nội rồi.

Ngay khi cô ấy chuẩn bị chốt giá, bất chợt phía trước truyền đến một âm thanh: “Bảy trăm tỷ!”

Mọi người đều hít vào một hơi, Liễu Đức Thắng càng mở to hai mắt.

Tuy Thanh Ngọc Chi trăm năm quý hiếm, nhưng nó chỉ là vật phẩm bảo vệ sức khỏe tốt nhất, cho dù vật thay thế không nhiều lắm, nhưng nó chẳng đáng giá bảy trăm tỷ.

Nhưng đợi mọi người thấy rõ ràng đó là do Trần Gia Bảo ra giá, ai nấy đều lộ vẻ mặt khó trách như thế.

Thì ra là cái người phá của này!



“Bảy trăm tỷ, trời ơi, quý ông này ra giá bảy trăm tỷ, còn có giá nào cao hơn bảy trăm tỷ hay không?” Người đẹp bán đấu giá kích động đến mức âm thanh đều run rẩy, đồng thời ánh mắt nhìn về Liễu Đức Thắng.

Liễu Đức Thắng nhíu mày và trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo, hô: “Bảy trăm ba mươi lăm tỷ.”

Mọi người xôn xao lần nữa, xem ra Liễu Đức Thắng nhất định phải có được Thanh Ngọc Chi.

Không đợi người đẹp bán đấu giá phấn khích kêu lên, Trần Gia Bảo đã giơ bảng lần nữa: “Tám trăm bảy mươi lăm tỷ.”

Liễu Đức Thắng cười mỉa mai một tiếng, cao giọng nói: “Chín trăm mười tỷ.”

“Một nghìn không trăm năm mươi tỷ!”

Khi Trần Gia Bảo dứt lời, toàn trường đều khiếp sợ. Một gốc Thanh Ngọc Chi lại lại tăng đến một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng Việt Nam, cho dù bọn họ đều là những người thành đạt có tài lực hùng hậu, họ cũng hiểu được Trần Gia Bảo quá mức điên rồ.

Người đẹp bán đấu giá kích động không thôi, dõng dạc nói: “Quý ông này ra giá một nghìn không trăm năm mươi tỷ, toàn trường có giá nào cao hơn một nghìn không trăm năm mươi tỷ hay không? Nếu không có, gốc Thanh Ngọc Chi này sẽ trở thành vật trong túi của quý ông đó.”

Hầu hết ánh mắt mọi người đều nhìn Liễu Đức Thắng, họ muốn xem anh ta sẽ tiếp tục ra giá hay là từ bỏ.

Liễu Đức Thắng đứng dậy, cau mày nhìn Trần Gia Bảo và nói: “Quý ông này, gốc Thanh Ngọc Chi đó rất quan trọng đối với tôi. Liễu Đức Thắng tôi có thể nợ cậu một ân tình, đổi lại cậu từ bỏ gốc Thanh Ngọc Chi này được hay không?”

Mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc. Nhà họ Liễu có quyền thế rất lớn ở thành phố Hòa Bình, thậm chí có lời đồn rằng ở sau lưng nhà họ Liễu còn có dòng tộc lớn ở thủ đô Hà Nội. Có thể khiến cho Liễu Đức Thắng mắc nợ ân tình, cho dù dùng bao nhiêu tiền cũng không đổi được, cái tên phá của Trần Gia Bảo này ngược lại gặp được vận may.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play