Lưu Vũ Tình nhảy cẫng lên nói: “Gia Bảo thật sự cảm thấy Vũ Tình xinh đẹp sao?”

Trần Gia Bảo gật đầu cười nói: “Gương mặt như bức họa, làn da trắng không tì vết.”

Con ngươi Lưu Vũ Tình toát lên vẻ kích động, cô ta nâng ly rượu lên nói: “Vậy có phải anh nên cùng uống một chén với người đẹp trước mặt đúng không?”

“Rượu ngon, người đẹp, nên làm như vậy.” Trần Gia Bảo mỉm cười gật đầu, nâng ly rượu lên và đồng thời liếc nhìn Bùi Tuệ Lâm.

Bùi Tuệ Lâm cố tình cúi đầu xuống, làm như không nhìn thấy gì nhưng thật ra trong lòng cũng hơi mong chờ.

Lưu Vũ Tình rất buồn cười, đưa tay ra kéo ống tay áo của Bùi Tuệ Lâm và nói: “Tuệ Lâm à.”

Bùi Tuệ Lâm nhân cơ hội nghiêng đầu qua chỗ khác làm dáng vẻ “không tình nguyện”, sau đó kiêu ngạo nói: “Tôi nói trước nhé, tôi là đang nể mặt mũi Vũ Tình nên mới uống chén rượu này.”

“Được rồi được rồi, tớ biết rồi.” Lưu Vũ Tình che miệng cười, sau đó lén lút liếc trộm Trần Gia Bảo. Gương mặt cô ta ửng hồng, nâng chén nói: “Giờ đây có hoa, có rượu, có người đẹp còn có thiếu niên anh hùng. Để chúng ta cùng uống một chén, hy vọng giây phút đẹp đẽ này có thể còn mãi. Tôi cũng hy vọng chúng ta có thể mãi mãi làm bạn với nhau như vậy.”

Mãi mãi làm bạn?

Trần Gia Bảo hơi sững sờ, câu nói chúc rượu này hơi mập mờ không rõ ràng.

Anh vô thức liếc nhìn Lưu Vũ Tình, chỉ thấy ngoại trừ đỏ mặt ra thì Lưu Vũ Tình không còn điều khác thường nào khác.



Trong lòng Bùi Tuệ Lâm rất phức tạp, lẽ nào uống cạn chén rượu này thì phải mãi mãi làm bạn với Trần Gia Bảo sao?

Bây giờ cô ta đã nâng chén rượu lên rồi, uống cũng không được mà không uống cũng không được.

Ngược lại Lưu Vũ Tình lại vô cùng thoải mái mà uống một hơi cạn sạch, độ mạnh của rượu hơi lớn nên gương mặt của cô ta trước đã đỏ nay càng đỏ hơn, đỏ hây hây giống như quả mận.

Sau khi cô ta đặt chén rượu xuống, nhìn thấy hai người Trần Gia Bảo và Bùi Tuệ Lâm vẫn còn nâng chén rượu mà vẫn chưa uống, cô ta nói với vẻ oán trách: “Sao vậy? Lẽ nào hai người không muốn uống chén rượu này với Vũ Tình sao?”

Bùi Tuệ Lâm nở nụ cười đau khổ, trong lòng mềm nhũn trước vẻ mặt đáng thương của cô bạn thân. Mà thôi, cùng lắm thì dây dưa tiếp với Trần Gia Bảo, ai sợ ai chứ?

Nghĩ đến điều này, cô ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Sau khi đặt ly rượu xuống thì trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo.

“Gia Bảo, bây giờ chỉ còn lại anh thôi đó.” Lưu Vũ Tình ngập tràn mong chờ, nơi khóe mắt lóe lên ánh sáng.

Cô ta thật sự cố tình nói ra câu chúc rượu mập mờ không rõ ràng vừa nãy.

Trước đây cô ta nhìn thấy Trần Gia Bảo so tài với Tôn Trưởng Đông và đã bị thu hút bởi phong thái tao nhã độc nhất vô nhị của Trần Gia Bảo. Cô ta vốn đa có hảo cảm với Trần Gia Bảo, sau này lại bị sự mạnh mẽ của Trần Gia Bảo mà trong lòng vừa thẹn vừa giận. Sau đó Trần Gia Bảo lại tặng hoa anh đào nở rực rỡ khắp vườn, không những vô cùng kỳ diệu mà vô cùng lãng mạn, làm rung động nơi mềm mại nhất trong lòng cô ta. Huống hồ Trần Gia Bảo còn giúp cô ta thoát khỏi sự vướng mắc với Kinh Lập Thành.

Kết hợp những điều này lại, Lưu Vũ Tình muốn không thích Trần Gia Bảo cũng là điều khó khăn.

Mà câu nói chúc rượu vừa nãy Lưu Vũ Tình mới có thể nói mập mờ không dễ dàng như vậy, dường như chỉ cần Trần Gia Bảo uống chén rượu này thì sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play