Trần Gia Bảo cười: “Thật ra, anh không cần phải nói chuyện với tôi. Anh chỉ cần ngoan ngoãn đưa tiền theo đúng thỏa thuận cho là được, nghĩ xem, việc này không khó làm đúng không?”

Không khó là cái rắm!

Liễu Đức Thắng muốn khóc mà không ra nước mắt, giải thích: “Nhưng … nhưng 15.75 tỷ này quá nhiều, anh biết đấy, chúng tôi vừa chuyển cho cô Phan 7.875 tỷ, công ty thật sự không có tiền, hoặc là anh sẽ cho chúng tôi chút thời gian hai ngày, và đợi đến khi chúng tôi thu được tiền rồi chuyển cho anh? Anh yên tâm, với uy tín của anh Trần, chúng tôi chắc chắn sẽ làm bất cứ điều gì để trả nợ.” Trước tiên anh ta cần ổn định Trần Gia Bảo. Anh ta đang nghĩ về việc vượt qua những khó khăn của ngày hôm nay.

“Không.” Trần Gia Bảo trực tiếp lắc đầu từ chối, nói: “Tiền này vốn là của tôi, tôi cứ theo quy tắc cá độ lấy lại. Về phần khó khăn của anh, không liên quan gì đến tôi. Hôm nay không lấy được tiền. Nhất định tôi sẽ không rời đi đâu.”

Phan Phi Uyên mỉm cười, nhìn Trần Gia Bảo tiếp tục bức ép Liễu Đức Thắng, trong lòng cô ta cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Trên trán Liễu Đức Thắng đổ mồ hôi nói: “Nhưng … nhưng số tiền thật sự quá lớn. Tôi chỉ là lãnh đạo của một công ty chi nhánh, tôi không có quyền chuyển nhiều tiền như vậy.”

Khóe miệng Trần Gia Bảo cong lên một nụ cười, anh nói: “Trong trường hợp này, tôi có thể cho anh một cơ hội. Anh có thể tìm người phụ trách trụ sở chính của mình, hoặc sếp lớn thực sự ở đằng sau, gọi người thực sự có trách nhiệm đến gặp tôi nói chuyện.”

“ Được, vậy thì ngài chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại.” Liễu Đức Thắng vội vàng gật đầu, sau đó chạy ra ngoài gọi điện thoại.

Khi Trần Gia Bảo nhìn theo bóng lưng Liễu Đức Thắng hoảng hốt rời đi, khóe miệng anh nở nụ cười mãnh liệt hơn, anh muốn xem người đứng sau những người này là ai và có liên quan gì đến Truyền Quốc Ngọc Tỷ hay không.

Đột nhiên, Phan Phi Uyên nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo một hồi, Trần Gia Bảo càng ngày càng quái dị, cô ta đột nhiên cười thành tiếng.

Trần Gia Bảo tò mò hỏi: “Trên mặt tôi phủ đầy hoa sao, lại có thể khiến cô cười vui vẻ như vậy sao?”

Phan Phi Uyên cười tươi như hoa, nói: “Nhìn bộ dạng âm trầm khó hiểu mà anh vừa mới cười, xem ra là có người sẽ bị anh tính toán.”



“Cảm giác của cô thật sự rất nhạy bén.” Trần Gia Bảo mỉm cười khen ngợi.

Phan Phi Uyên vốn dĩ đang nói đùa, nhưng cô ta không biết Trần Gia Bảo lại thừa nhận, lập tức cô ta kêu lên một tiếng nhỏ, ghé vào tai Trần Gia Bảo, trong miệng thở thơm tho, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện đã xảy ra? Công ty cá độ có vấn đề khác sao. ”

Nghĩ đến đây, Phan Phi Uyên cảm thấy nghi ngờ, cô ta đến công ty cá độ này để đặt cược rõ ràng là ý định nhất thời của Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo cười bí hiểm: “Cô hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho cô biết.”

“Mơ đi.” Phan Phi Uyên trợn mắt, kiêu ngạo hừ một tiếng.

Lại nói đến Liễu Đức Thắng đi ra ngoài tòa nhà văn phòng, anh ta đứng ôm con sư tử đá lớn bên cạnh rồi thở ra một hơi, áp lực vừa rồi bị Trần Gia Bảo đè lên người quá lớn, hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, đang định gọi cho người phụ trách trụ của tổng công ty thì đột nhiên đổi ý, lấy thân phận của Trần Gia Bảo, nhất định phải tìm người có thân phận tương tự, nếu không người khác sẽ không thể trấn áp anh.

Nghĩ vậy, anh ta bấm số điện thoại của ông chủ lớn đứng phía sau. Một lúc sau, cuộc gọi đã được kết nối.

Liễu Đức Thắng nâng cao tinh thần, cả người cũng không tự giác được mà hơi cúi về phía trước, cung kính nói: “Ông chủ, tôi là Liễu Đức Thắng. Tôi có một việc rất quan trọng cần báo cáo với ngài.”

Trong điện thoại, truyền đến một giọng cười lạnh lẽo: “Hóa ra là cậu sao. Tôi cũng đang định gọi cho cậu. Bộ phận tài chính nói với tôi rằng vừa rồi cậu đã huy động trực tiếp 7.875 tỷ đồng vào một tài khoản không quen thuộc. Cậu giải thích điều này như thế nào? ”

Liễu Đức Thắng nghe vậy lập tức đổ mồ hôi lạnh, sau đó anh ta vội vàng giải thích: “Ông chủ, tôi sắp nói với ông về điều này. Ông có biết ai là người đã lấy 1750 triệu để đặt cược cho Trần Gia Bảo thắng không? Đó là người phụ nữ của Trần Gia Bảo, và bây giờ anh ta đang đưa cô ấy đến đây lấy tiền. Không chỉ khiến hàng trăm người của chúng ta bị thương, mà ngay cả tay của Trương Tam Gia cũng bị Trần Gia Bảo đánh gãy xương. Tôi … tôi thực sự không thể nhịn được. Tôi không thể số tiền đó cho anh ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play