Phan Phi Uyên hơi ngạc nhiên. Cô không ngờ công ty cá độ này lại có
lai lịch sâu xa như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ cô lại thất có ý nghĩa.
Rốt cuộc, bất cứ ai có thể mở một công ty cá độ như thế này thì làm sao
có thể có một nền tảng nhỏ?
“Tôi không biết gia tộc nào đứng sau công ty cá độ. Đầu tiên có thể loại trừ nhà họ Tang, bởi vì thực lực nhà họ Tang chỉ nhỉnh hơn nhà họ Ngụy một
chút. Nếu quản lý Liễu là người nhà họ Tang, hiện tại nhất định không
dám cứng rắn như vậy… ”
Phan Phi Uyên nhíu mày suy nghĩ, trong lòng đã có những ý niệm khác đay xoay chuyển.
Trần Gia Bảo bưng chén trà, ôn hòa cười nói: “Ngụy Phong Lăng là Ngụy Phong
Lăng, tôi là tôi. Ngụy Phong Lăng có thể không lấy hết tiền khi anh ta
tới, nhưng khi tôi ở đây, tôi không thể lấy đủ tiền thì tôi sẽ không rời đi.”
Vẻ mặt quản lý Liễu ủ rũ nói:“ Cho nên, anh nhất định muốn
gây khó dễ?” “Khó dễ?” Trần Gia Bảo lắc đầu cười, trong mắt anh hiện lên một tia khinh thường, nói: “Anh muốn hiểu gì thì hiểu, suy nghĩ của tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Số tiền đáng ra phải lấy không thiếu một
đồng.”
“Tốt, tốt!” Quản lý Liễu cười một cách tức giận. Anh ta
đứng dậy khỏi ghế, trên trán nổi lên gân xanh, nhìn qua vô cùng tức
giận, anh ta nhìn xuống Trần Gia Bảo, giễu cợt nói: “Tôi chỉ vì thể diện của nhà họ Ngụy mà nể mặt như vậy. Cậu cũng đừng có rượu mời không
uống, muốn uống rượu phạt. Nếu không, Liễu Đức Thắng tôi sẽ rất khó
chịu. Ngay cả nhà họ Ngụy cũng không cứu được cậu!”
Ánh mắt Trần
Gia Bảo kinh ngạc một hồi, nói: “Anh là Liễu Đức Thắng?” Cách đây không
lâu, Tôn Trấn Bằng nói cho anh biết đội trộm mộ lấy đi Truyền Quốc Ngọc
Tỷ trong cổ mộ là cấp dưới của Liễu Đức Thắng. Chỉ sau một giờ anh đã có thể nhìn thấy Liễu Đức Thắng, nhưng liệu Liễu Đức Thắng này có thực sự
là người mà anh muốn tìm, hay chỉ là cùng tên và họ?
“Không tồi!” Nhìn thấy Trần Gia Bảo đã nghe thấy tên của mình, lúc này Liễu Đức
Thắng rất tự hào, nói: “Tôi là Liễu Đức Thắng, trưởng chi nhánh cá độ,
toàn bộ mạng lưới quan hệ rộng lớn. Vậy nếu có người dám động đến tôi
thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.” Trần Gia Bảo trực tiếp bỏ qua
những lời đe dọa của anh ta. Thực ra những lời đe dọa đó không ảnh hưởng gì đến anh. Trần Gia Bảo đổi ý một chút, tốt hơn hết là anh nên thử
nghiệm Liễu Đức Thắng để xem đây có phải là người anh đang tìm kiếm hay
không.
Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo cười nói: “Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn là anh biết Tôn Trường Đông?”
Liễu Đức Thắng cho rằng Trần Gia Bảo bị chính mình làm cho sợ hãi, bắt đầu
chủ động xây dựng quan hệ bằng hữu với chính mình, anh ta liền nở nụ
cười, tự hào nói: “Đúng vậy, ông nội của Tôn Trường Đông là anh em thân
thiết của tôi. Suy cho cùng, tôi và Tôn Trường Đông cũng là anh em. Chắc cậu cũng biết Tôn Trường Đông rồi. Vậy thì tôi sẽ nể mặt Tôn Trường
Đông để bỏ qua những hiểu lầm này giữa chúng ta!” Quả nhiên là anh ta.
Anh ta không chỉ trùng tên cùng họ mà còn có rất nhiều mối quan hệ với nhà
họ Tôn, cũng có những mối liên hệ đáng kể ở tỉnh Thái Bình, sự kết hợp
của những điều này không thể sai được. Anh ta là Liễu Đức Thắng, kẻ đã
đánh cắp Truyền Quốc Ngọc Tỷ!
Trong lòng Trần Gia Bảo kích động,
anh hoàn toàn không cần tốn quá nhiều công sức cũng có thể tìm ra người
mà anh muốn gặp nhất lúc này!
Sau khi xác định được danh tính của Liễu Đức Thắng, Trần Gia Bảo lập tức bình tĩnh trở lại sau sự phấn
khích ban đầu, anh tự nghĩ rằng mặc dù đã tìm thấy Liễu Đức Thắng, nhưng theo những lời trước đó của Tôn Chấn Bằng, chắc hẳn có một thế lực lớn
hơn đằng sau Liễu Đức Thắng. Liệu người đứng sau có phải là ông chủ của
công ty cá độ này không? Hay là có người khác?
Thấy Trần Gia Bảo
đã không nói nữa, Liễu Đức Thắng cho rằng Trần Gia Bảo đang cân nhắc
thiệt hơn, vì vậy anh ta lại ngồi thẳng trên ghế, anh ta tin rằng Trần
Gia Bảo nhất định sẽ lựa chọn an phận.
Phan Phi Uyên cũng ngạc
nhiên không kém, đương nhiên cô ta biết rằng Trần Gia Bảo sẽ không coi
trọng lời đe dọa của Liễu Đức Thắng, nhưng cô cũng không hiểu tại sao
Trần Gia Bảo lại có phản ứng lớn như vậy sau khi nghe đến cái tên “Liễu
Đức Thắng” này, có điều gì đó khác sau lưng cô ta sao? Có bí mật gì
không?
Trước ánh mắt khó hiểu của Phan Phi Uyên, Trần Gia Bảo đã
hạ quyết tâm và quyết định không đánh rắn động cỏ, trong lúc này phải
chuẩn bị cẩn thận để bắt được con cá lớn!
Đột nhiên, Liễu Đức
Thắng chần chờ có chút sốt ruột, duỗi ngón trỏ gõ nhẹ lên đầu gối của
anh ta, nói: “Cậu đã cân nhắc rõ ràng thì hãy cầm tiền liền rời đi, hay
muốn cùng Liễu Đức Thắng tôi đánh tới cùng? Tôi phải cho cậu lời khuyên, những người trẻ tuổi như cậu, đừng đưa ra quyết định tiếp theo để sau
này phải hối hận. ”
Trần Gia Bảo nhìn lên, đôi mắt tính toán cân
nhắc, nhướng mày cười:” Thật không may, tôi luôn luôn là người không
biết thời cuộc như vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT