Trần Gia Bảo nói đùa: “Tôi muốn cảm ơn đến anh Tôn rất nhiều. Làm
việc mà thiếu những điều kiện cần thiết thì chuyện khó thành. Nếu anh
không chủ động thách thức tôi, làm sao tôi có thể kiếm được nhiều tiền
như vậy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Lần sau, nếu anh Tôn muốn mời tôi
thách đấu, tôi sẽ tham gia với anh bất cứ lúc nào, chắc chắn chào đón
anh. ”
Tôn Trường Đông sửng sốt, lại lắc đầu: “Không, không, anh Trần giống như một nhân vật lớn. Tôi
thách thức anh thì khác nào tự hạ nhục bản thân. Đánh chết còn hơn so
sánh với anh, đúng rồi, người phụ trách công ty cá độ này, có quan hệ
khá chặt chẽ với nhà họ Tôn chúng tôi, cho nên tôi không dễ dàng xuất
hiện, vì vậy anh Trần vào giải quyết vấn đề với bọn họ một mình, tạm
biệt.”
Nói xong, ngay lập tức Tôn Trường Đông đạp chân ga rời đi
như để trốn thoát. Vì anh ta sợ ở lại, Trần Gia Bảo sẽ chủ động đề nghị
anh ta so thí.
Chỉ còn lại có Trần Gia Bảo, anh liếc nhìn tòa nhà văn phòng rồi bước vào trong, đồng thời lấy điện thoại di động ra bấm
số của Phan Phi Uyên.
Tuy nhiên, tại sảnh của tòa nhà văn phòng,
hàng chục người đàn ông to lớn mặc đồng phục bảo vệ, dáng vẻ hung tợn
vây lấy Phan Phi Uyên đứng ở trung tâm, giống như một bầy sói đói, có
thể xổng chuồng bất cứ lúc nào để nuốt chửng con cừu nhỏ như Phan Phi
Uyên .
Nếu đổi thành một người phụ nữ khác, đối mặt với tình
huống nguy hiểm này, e rằng đã sợ hãi từ lâu rồi, nhưng mà dù sao Phan
Phi Uyên cũng không phải là một người bình thường, cô ta đã từng chinh
chiến ở tuyến đầu của giới doanh nhân Việt Nam quanh năm và trải qua
nhiều âm mưu tàn ác khác nhau. Ngay sau đó mới được phong là Nữ hoàng
Việt Nam. Còn tình huống gì cô ta chưa thấy qua?”
Vì vậy, cho dù
tình huống lúc này cực kỳ nguy cấp, nhưng thay vì lộ ra chút sợ hãi,
Phan Phi Uyên lại ưu nhã ngồi trên ghế, nhìn đám người chung quanh,
nhếch khóe miệng lộ ra vẻ bình tĩnh.
Sau lưng Phan Phi Uyên, là
hai người đàn ông cao lớn, được Ngụy Phong Lăng cử đến để bảo vệ Phan
Phi Uyên, đối mặt với hai mươi ba mươi người đàn ông to lớn, cả hai đều
cảm thấy khó khăn, nhưng đều không lùi bước.
“Cô Phan, cô thật sự muốn làm lớn chuyện lên sao? Cô phải suy nghĩ kỹ đi, điều này thực sự
không tốt chút nào.” Đột nhiên, một thanh niên mặc vest đen, ánh mắt
ngông cuồng và kiêu ngạo bước ra khỏi đám đông.
Trải qua lần tiếp xúc trước đó, Phan Phi Uyên biết rằng anh ta được gọi là Phí Văn Đại,
là lãnh đạo cấp trung của công ty cá độ này và cô ta chế nhạo: “Những gì anh nói thực sự là một sự lộn ngược trắng đen. Trả tiền cho Nợ. Tôi đã
đặt cược vào vụ cá độ mà Trần Gia Bảo đã thắng. Bây giờ đến để lấy tiền, tại sao tôi lại làm khó tôi? ”
Phí Văn Đại cảm thấy bực bội. Nếu Phan Phi Uyên thắng ít hơn, anh ta sẽ thực sự đưa tiền bằng cả hai tay
và ngoan ngoãn đưa Phan Phi Uyên ra ngoài, nhưng mấu chốt của vấn đề là
Phan Phi Uyên đã thắng không phải một trăm nghìn hay một triệu, mà là
tổng cộng 7.875 tỷ với khoản lợi nhuận khổng lồ này đủ để khiến bất cứ
ai điên lên!
Đối mặt với một con số lớn như vậy, làm sao Phí Văn
Đại có thể thành thật cung cấp tiền? Đừng nói là anh ta không đồng ý,
ngay cả sếp của anh ta cũng sẽ không đồng ý.
Đó là lý do tại sao
bây giờ Phí Văn Đại đã mặt dày một cách đáng xấu hổ. Dù sao đây không
phải là lần đầu tiên anh ta làm điều này cho nên anh ta cũng không ngại
làm lại. Nhưng điều khiến Phí Văn Đại xấu hổ lúc này là anh đã nhận ra
người đang theo dõi Phan Phi Uyên. .Hai người đó đều biết bọn họ là cấp
dưới của Nguỵ Phong Lăng, từ khi họ đến bảo vệ Phan Phi Uyên, chứng tỏ
Phan Phi Uyên và nhà họ Ngụy có quan hệ vô cùng thân thiết.
Phí
Văn Đại sợ hãi trước sức mạnh của nhà họ Ngụy, biết rằng mình không thể
thô bạo với Phan Phi Uyên, vì vậy anh ta chỉ yêu cầu cấp dưới của mình
để bao vây Phan Phi Uyên, hy vọng sẽ làm cho Phan Phi Uyên sợ hãi, để cô ta. Rút lui khi thấy khó khăn. Nhưng ai có thể nghĩ rằng, mưu kế này
của anh ta hoàn toàn không có tác dụng trước mặt Phan Phi Uyên.
Anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chà, công ty chúng tôi không có gì vô lý. Tôi có thể trả lại tiền gốc cho cpp. Ngoài ra, tôi sẽ đưa cho cô
7.75 tỷ đồng nữa coi như bồi thường cho cô Phan. Dù cho mọi chuyện được
giải quyết cô nghĩ sao? ”
Phan Phi Uyên suýt chút nữa cười lớn,
cô ta khinh thường nói: “Anh tính toán thật tốt. Nếu không tính tiền
gốc, thì tôi nhớ tới tôi trúng 6.125 tỷ, hiện tại anh chỉ cho tôi một
phần, anh lại còn bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng. Làm sao lại có
chuyện tốt như vậy trên thế giới này? Thảo nào công ty cá độ của anh
kiếm được nhiều tiền như vậy. Cùng với đó, anh chỉ dựa vào chuyện bắt
nạt khách hàng. Anh có thể thắng được nhưng không để người khác chiến
thắng, phải không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT