Nhưng nếu cả ba người tuyên bố chiến thắng của Tôn Trường Đông theo ý định của Bùi Thanh Phong, không đề cập đến bí mật bên trong trắng trợn
này, chắc chắn sẽ khiến họ trở nên nổi tiếng, và quan trọng nhất, họ sẽ
xúc phạm đến danh dự của Trần Gia Bảo.
Vừa nghĩ tới Trần Gia Bảo đến đây, phong thái của người đàn ông này xuyên
qua mây khói sương mù, đơn giản đó chỉ là dung mạo hạng nhất của thần
tiên, và dĩ nhiên, một khi Trần Gia Bảo bị xúc phạm thì ba người bọn họ
nhất định sẽ không có một kết cục tốt.
Trong thời gian này, ba người Trọng Văn Nam đã rơi vào tình cảnh khó xử!
Ở bên kia, Nguỵ Nhã Huyên và Liễu Ngọc Phi đang rất hào hứng chờ đợi bộ
ba người Trọng Văn Nam thông báo chiến thắng của Trần Gia Bảo, nhưng đợi ông chủ một lúc, Trọng Văn Nam và những người khác vẫn không thông báo
kết quả, thay vào đó, ba người của họ đều lưỡng lự, môi cũng mấp máy lên tiếng nhưng lại thôi. Biểu hiện của bọn họ lúng túng định nói nhưng
cũng không thể nói lên lời.
Trong lòng Ngụy Nhã Huyên kinh ngạc, cô ta nói: “Ba người bọn họ sao vậy, Gia Bảo tài giỏi hơn …
Không, không, phải nói là rất nhiều kỹ năng. Chuyện này không phải là quá rõ
ràng sao? Tại sao Gia Bảo lại không được nhắc tên. Đã được tuyên bố
chiến thắng chưa?”
Liễu Ngọc Phi dù sao quanh năm cũng đều thực
hiện nhiệm vụ ở tiền tuyến và tiếp xúc với nhiều cảnh mờ ám. Lúc này cô
ta đã đoán được một khả năng nhất định Ngọc Phi cau mày nói: “Rất có thể cô đã nói đúng. Ở đâu có giám khảo, ở đó sẽ có cảnh mờ ám. Biểu hiện
của Gia Bảo quá tuyệt vời. Quá mạnh mẽ, họ không biết phải làm gì bây
giờ, và cũng rất khó khăn để đưa ra vị trí số một, cho nên đang khó xử
như vậy. “
Nói đến đây, Liễu Ngọc Phi cảm thấy may mắn vì cuộc
thi nghệ thuật khác với các cuộc thi khác, mỗi người đều có cách nhìn và gu thẩm mỹ khác nhau, khó có tiêu chuẩn nhất định, nói cách khác là
tính chủ quan quá mạnh nên người trong giới có xu hướng tin vào lời nói
của những người có thẩm quyền. Một khi ban giám khảo phê duyệt một tác
phẩm, hầu hết người xem sẽ mù quáng theo dõi tác phẩm đó.
May mắn thay, trình độ của Trần Gia Bảo quá lợi hại, trực tiếp vượt qua Tôn
Trường Đông mấy bậc. Chỉ cần người không mù cũng có thể thấy Gia Bảo hơn hẳn Tôn Trường Đông, trừ khi da mặt của ba người Trọng Văn Nam thực sự
dày, không hề quan tâm đến danh tiếng, nếu không ba người bọn họ tuyệt
đối sẽ không dám vô cớ công bố chiến thắng của Tôn Trường Đông.
Ở một góc độ khác cũng thấy rõ, trình độ vẽ tranh của Trần Gia Bảo đã đủ mạnh để bỏ qua mức độ mờ ám của bên kia rồi!
Ngụy Nhã Huyên nghe lời của Liễu Ngọc Phi, cảm thấy rất có lý, cô ta tức
giận nói: “Được rồi, tôi còn tưởng rằng Tôn Trường Đông là người biết
chữ, thế nhưng anh ta thật sự là có thể chuyện mờ ám.”
Lần này là cô ta đang nghĩ sai về Tôn Trường Đông, bởi vì không phải Tôn Trường
Đông đã mua chuộc các giám khảo, mà là Bùi Thanh Phong.
Đột
nhiên, khi ba người Trọng Văn Nam ngày càng xấu hổ, Trần Gia Bảo lại
bước ra sau đó đi đến trước mặt ba người Trọng Văn Nam một cách vô cùng
bình tĩnh.
Biểu cảm của ba người Trọng Văn Nam có chút thay đổi,
bị phong thái trước đó của Trần Gia Bảo làm cho giật mình, không khỏi
lùi lại một bước.
Trần Gia Bảo cười nhẹ, vẻ mặt anh không hề thay đổi nói: “Xem ra cuối cùng ba người cũng rất khó phân định được ai
thắng ai thua. Thế nhưng, tôi sẽ giúp ba người một lần. Vị này hẳn là
Trọng Văn Nam của Hiệp hội Hội họa và Thư pháp. Là Chủ tịch phải không?” Sau đó, Trần Gia Bảo mỉm cười nhìn Trọng Văn Nam.
Trọng Văn Nam
ổn định tâm lý của mình, ông ta khẽ một tiếng thở dài nhẹ nhõm, nhanh
chóng gật đầu: “Đúng vậy.” Thấy vậy, Trần Gia Bảo gật đầu và nói: “Được
rồi, hãy để tôi hỏi ông, từ quan điểm của kỹ năng vẽ tác phẩm Vạn Lý
Giang Sơn Đồ và Điểu Ngữ Hoa Hương Đồ thì cái nào tốt hơn?”
Mồ
hôi lạnh xuất hiện trên trán Trọng Văn Nam, mặc dù ông ta rất muốn nói
tác phẩm Điểu Ngữ Hoa Hương Đồ tốt hơn nhưng dưới sức ép của Trần Bảo,
ông ta chỉ có thể thành thật nói rằng: “Từ góc nhìn của kỹ năng vẽ, kỹ
thuật tác phẩm Vạn Lý Giang Sơn Đồ vẫn tuyệt vời, sự kết hợp giữa khoảng cách và thực tế, trong một vài nét vẽ, anh có thể phác thảo những ngọn
núi độc đáo, sông và cây cối, đặc biệt chúng còn sống động như thật, như thể thấy cảnh vật thật sự đang ở trên giấy, có thể được gọi là một kiệt tác của Thế giới. Tuy rằng Điểu Ngữ Hoa Hương Đồ cũng tốt, nhưng so với Vạn Lý Giang Sơn Đồ thì vẫn kém hơn mấy phần. Cuối cùng, ông ta đã hoàn toàn đắm chìm trong tác phẩm của Trần Gia Bảo, cả người bắt đầu run
rẩy, ông ta cũng hoàn toàn quên mất tình huống khó xử trước đó.
Đám đông nghe những lời như vậy vào tai, không khỏi gật đầu nhẹ, tất cả đều đồng ý với lời nói của Trọng Văn Nam.
Mặt Tôn Trường Đông trở nên méo mó, mặc dù anh ta cũng biết rằng Điểu Ngữ
Hoa Hương Đồ không phải là tốt như Vạn Lý Giang Sơn Đồ nhưng cho dù đó
là ai, bị người khác đánh giá tác phẩm của mình không bằng người khác,
sắc mặt anh ta cũng không thể tốt hơn được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT