“Đi thôi, dẫn tôi đến gặp bọn họ.” Bùi Thanh Phong đột nhiên đứng
lên, nhẹ nói:”Tôi sẽ mua chuộc hết bọn họ, bất kể kết quả cuối cùng như
thế nào, bọn họ cũng đều phải phân định là anh thắng, ngoài ra, ngày mai tôi cũng sẽ tìm một vài nhóm người tâng bốc để tạo đà cho anh. Lúc đó,
từ khán giả đến trọng tài, ai cũng sẽ là người của chúng ta. Trần Gia
Bảo làm sao có thể đấu với tôi được?”
Tôn Trường Đông thốt lên,
sửng sốt đứng dậy:”Mua chuộc họ sao? Nhưng … Nhưng ba người đó đều là
những tiền bối đáng kính trong giới hội họa và thư pháp của thành phố
Thái Bình, không thể vì tiền mà khom lưng cúi người đâu.”
Tôn Trường Đông trong lòng vướng bận, dù thế nào đi nữa, anh ta ít nhiều
cũng là người có cốt cách của người có học, gian lận thì dù có thắng
cũng không thể thắng vẻ vang được.
Bùi Thanh Phong cười lắc đầu,
tin tưởng: “Trên đời này không có người nào dùng tiền mà không mua chuộc được, nếu như có, vậy cũng chỉ là do anh không đủ tiền thôi, đi thôi,
dẫn tôi đi gặp bọn họ.”
Tôn Trường Đông không có lựa chọn nào khác ngoài việc dẫn Bùi Thanh Phong đi.
Ngày hôm sau, giữa trưa, mặt trời đã lên cao.
Là một công trình mang tính bước ngoặt của thành phố Thái Bình, bảo tàng
thành phố Thái Bình cũng là một trong những địa điểm giàu văn hóa nhất ở thành phố Thái Bình.
Trận đấu thứ ba cũng là trận chung kết giữa Trần Gia Bảo và Tôn Trường Đông, sẽ được tổ chức tại đây và vào thời
điểm này, rất được mọi người mong đợi.
Ngoài những người thuộc
tầng lớp cao ở tỉnh Phú Thọ, cũng có rất nhiều người qua đường là người
xem, và hầu hết những người qua đường này đều được Bùi Thanh Phong mua
chuộc để tạo đà cho Tôn Trường Đông. Tất nhiên, những người qua đường
này họ đã chuẩn bị sẵn, hiện tại đang cầm các biểu ngữ để chống lại Trần Gia Bảo, chẳng hạn như “Trần Gia Bảo phải thua”,”Trần Gia Bảo cút về
tỉnh Phú Thọ”, v.v.
Tại trung tâm quảng trường, mọi người để
trống một khu đất rộng, từ tối hôm qua, Tôn Trường Đông đã phái người
đến đây thu xếp những thứ cần thiết cho cuộc thi hội họa, bao gồm bút,
mực, giấy, mực in và nguyên liệu để vẽ tranh với nhiều màu sắc khác
nhau.
Phía trước là không gian rộng mở, có bốn cái ghế màu đen, ba vị lão nhân gia tao nhã và Tôn Trường Đông đang ngồi ở trong đó.
Ba vị trưởng lão này là giám khảo được Tôn Trường Đông mời tới, họ là chủ
tịch hiệp hội tranh thư pháp Thái Bình và hai phó chủ tịch. Họ có rất
nhiều danh tiếng trong giới văn hóa Thái Bình. Tất nhiên, ba vị giám
khảo này đã bị số tiền lớn của Bùi Thanh Phong đặt trước mặt mê hoặc,
không có ngoại lệ, đều đã bị mua chuộc, bảo đảm Tôn Trường Đông sẽ thắng trận đấu này!
Dù ngồi ở ghế ngoài cùng nhưng Tôn Trường Đông lại là tâm điểm của vô số ánh nhìn.
Sau gần hai tiếng đồng hồ suy nghĩ đêm qua, anh ta đã nghĩ thông rồi, chỉ
cần có thể thu phục được Trần Gia Bảo, giành được danh tiếng to lớn cho
nhà họ Tôn, cho dù có gian lận thì có làm sao? Suy cho cùng, cái gọi là
cốt cách cũng không thể ăn được, chỉ có lợi ích thu được mới là thiết
thực nhất!
Nghĩ đến đây, Tôn Trường Đông lặng lẽ nắm chặt tay, nhìn những biểu ngữ xung quanh chống lại Trần Gia Bảo, không khỏi bật cười.
Như Bùi Thanh Phong đã nói, trận đấu này, từ khán giả đến trọng tài, tất cả đều là người của họ, bất kể nhìn theo góc độ nào, Trần Gia Bảo đều thua chắc rồi!
“Anh Ngụy, sao tôi không thấy Gia Bảo, anh ta còn chưa tới sao?”
Trong đám người, Phan Phi Uyên chủ động đi tới chỗ Ngụy Phong Lăng và những
người khác, dùng một đôi mắt đẹp tìm kiếm xung quanh họ, nhìn thấy Ngụy
Nhã Huyên và Liễu Ngọc Phi, nhưng Trần Gia Bảo lại không thấy đâu.
Sau khi chia tay với Trần Gia Bảo ở quán trà ngày hôm qua, cô ta đã ngay
lập tức huy động 17500 tỷ và trực đặt cược Trần Gia Bảo sẽ giành chiến
thắng.
Bây giờ, Phan Phi Uyên đương nhiên hy vọng Trần Gia Bảo có thể thắng lớn, cho nên sau khi đến quảng trường Bảo tàng, chuyện đầu
tiên chính là cô ta phải tìm kiếm dấu vết của Trần Gia Bảo.
“Thì
ra là cô Phi Uyên. Mấy ngày không gặp, cô Phi Uyên càng ngày càng rạng
rỡ rồi.” Ngụy Phong Lăng hai mắt sáng lên sau khi nhìn thấy Phan Phi
Uyên, cô ta mang một vẻ đẹp trưởng thành và nữ tính, đến nét mặt cũng
tràn đầy thần thái, cười nói “Gia Bảo vẫn còn một số nguyên liệu cần
thiết cho việc vẽ tranh, lát nữa mới tới.”
“Anh Ngụy quá khen
rồi. Không ngờ trận đấu cuối cùng này, đủ để khiến toàn bộ người của
tỉnh Phú Thọ tới để theo dõi, Gia Bảo lại có thể bình tĩnh như vậy. Xem
ra anh ta đối với trận đấu này nắm chắc phần thắng rồi.” Phan Phi Uyên
tâm tình rất tốt, Trần Gia Bảo càng tự tin bao nhiêu thì đây sẽ là một
tin vui cho cô ta bấy nhiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT