Bán nhẫn cho nhà họ Bạch cũng không có hại gì, hơn nữa anh cũng có thể kết giao với nhà họ Bạch một trong mười đại gia tộc của tỉnh Phú Thọ, đối với bản thân mà nói là có lợi chứ không có chút hại nào.

Nghĩ đến nhiều lý do, Trần Gia Bảo gật đầu đồng ý.

“Cảm ơn.” Hoắc Nhã Vân yên tâm mà nở nụ cười hài lòng.

Tôn Trường Đông, người đứng bên cạnh anh, dường như là một người nhìn thấu được, nghe được thỏa thuận giữa Trần Gia Bảo và Hoắc Nhã Vân bên tai, trái tim anh ta đau đến mức khó thở, có thể nói là Trần Gia Bảo kiếm được bao nhiêu thì anh ta mất bấy nhiêu!

“Đã đến lúc phải rời đi rồi. Chậc chậc chậc, hôm nay thật sự là một vụ bội thu. Cảm ơn ông chủ Tôn vì trận đấu đặt cược đá. Lần sau có chuyện tốt như vậy nhớ lại gọi cho tôi nhé, tôi nhất định sẽ tới tiếp.”

Trần Gia Bảo khẽ cười thầm, tâm trạng thật sự rất vui.

Tôn Trường Đông muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, nghiến răng nghiến lợi, ‘lần sau tôi còn đấu với anh, tôi không mang họ Tôn nữa!’ Sau đó, Trần Gia Bảo gật đầu với Lưu Vũ Tình và Hoắc Nhã Vân, và rời đi với Ngụy Nhã Huyên và Liễu Ngọc Phi.

Ngụy Phong Lăng tạm thời sắp xếp số ngọc còn lại, trong đó có Lục Đế Vương tốt nhất, tạm thời vận chuyển trở lại biệt thự của nhà họ Ngụy.

Mọi người nhìn bóng lưng rời đi của Trần Gia Bảo, trong lòng không khỏi xúc động.

Lần đầu đặt cược đá này, Trần Gia Bảo chắc chắn đã trở thành người nổi bật nhất, không chỉ giành chiến thắng đậm, mà còn thu về hơn 140.000 tỷ, tư thế bá đạo liên tiếp 14 lần xuất lục, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là nói với tỉnh Phú Thọ, Trần Gia Bảo anh thực sự đã đến rồi!



Lưu Vũ Tình thở dài, không có gì lạ khi ngay cả Bùi Thanh Phong, một trong những người tài năng nhất trong thế hệ trẻ ở tỉnh Phú Thọ, cũng phải thua Trần Gia Bảo và phải thừa nhận rằng Trần Gia Bảo thực sự là một người đàn ông thần kỳ, hơn nữa toàn thân đều đầy sự hấp dẫn.

Lưu Vũ Tình tò mò hơn về Trần Gia Bảo.

Sau đó, cô ta đi tới chỗ Ngụy Phong Lăng đang nhìn chằm chằm người ta khiêng ngọc bội, nở một nụ cười dễ thương, nói: “Anh Ngụy, đã lâu không gặp, xem ra anh Ngụy càng thăng quan tiến chức hơn rồi.

Xem ra lần này có quý nhân giúp đỡ, vị trí của nhà họ Ngụy trong mười gia tộc đứng đầu sẽ được nâng lên, nhưng không biết lần này sẽ xếp thứ mấy? “

“Quý nhân” trong miệng cô ta đương nhiên là muốn nói đến Trần Gia Bảo.

Ngụy Phong Lăng vẻ mặt đắc ý, trong lòng cũng rất đồng ý với lời nói của Lưu Vũ Tình, nhưng anh ta sẽ không bày tỏ điều đó trước mặt mọi người. Anh ta cười nói: “Vũ Tình chớ có đùa giỡn với tôi. Nhà họ Ngụy chúng tôi chỉ là một dòng họ nhỏ bé bình thường, có khả năng đứng ở vị trí cuối cùng trong mười đại gia tộc, đã là mãn nguyện rồi, nào dám mong được tiến thêm một bước nữa? Nếu những gì cô nói bị người khác nghe thấy, điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết giữa mười đại gia tộc chúng ta, vậy thì không tốt đâu.”

Sự đoàn kết giữ mười đại gia tộc cái mẹ gì chứ!

Lưu Vũ Tình khi nghe những lời đạo đức giả của Ngụy Phong Lăng suýt chút nữa tức nghẹn, nếu mười đại gia tộc thực sự đoàn kết với nhau, vậy thì anh ta rõ ràng biết là Trần Gia Bảo và Bùi Thanh Phong không hòa hợp, vậy mà vẫn có thể đối xử với Trần Gia Bảo nồng nhiệt như vậy sao?

Mặc dù trong lòng cô ta rất ghen tị không tin những lời của Ngụy Phong Lăng, nhưng những thứ này cũng không liên quan gì đến Lưu Vũ Tình, cô ta là một người phụ nữ quá lười biếng để tham gia vào cuộc chiến giữa những người đàn ông này. Sau khi nói vài câu với Ngụy Phong Lăng, tìm người nhà họ Lưu trong đám người, dặn dò bọn họ đưa Ngọc Long Thạch về nhà họ Lưu, hơn nữa còn nhiều lần dặn họ phải cẩn thận trong quá trình vận chuyển, không được để xảy ra thiệt hại dù là nhỏ nhất!

Sau đó, cô ta tìm được Bùi Tuệ Lâm, cùng nhau rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play