Ngụy Nhã Huyên dẫn dầu, rạng rỡ mặt mày hớn hở.

Ngụy Phong Lăng cũng thở phào nhẹ nhõm, trước khi bắt đầu cuộc thi, anh ta thực sự lo lắng rằng Trần Gia Bảo không phải là đối thủ của Tôn Trường Đông về mặt đặt cược đá, may mắn thay, đó chỉ là do mình suy nghĩ nhiều.

Ở phía bên kia, Lưu Vũ Tình thở dài: “Trần Gia Bảo quá tuyệt vời. Tôi luôn nghĩ rằng môn đặt cược đá là siêu hình. Thắng hay bại còn phụ thuộc vào ý trời, nhưng Trần Gia Bảo có thể xuất lục 100%, hơn nữa đều là ngọc chất lượng cao, tôi có linh cảm rằng vào ngày mai, tên tuổi của Trần Gia Bảo sẽ còn vang xa hơn nữa ở tỉnh lỵ Phú Thọ.”

Bùi Tuệ Lâm gật đầu đồng ý, đột nhiên nói: “Nhưng anh ta càng nổi tiếng thì ở tỉnh Phú Thọ càng nguy hiểm. Dù sao đây cũng không phải là tỉnh Hòa Bình. Mười gia tộc lớn, không đúng chín gia tộc lớn khác với nhà họ Ngụy nhất định sẽ không dung túng người ở bên ngoài, tới phô trương thế lực, khoe khoang ở tỉnh Phú Thọ. “

Lưu Vũ Tình cười nói: “Cô nói như vậy, tôi càng thêm mong đợi. Trần Gia Bảo một mình chống lại chín gia tộc lớn mạnh. Cuối cùng Trần Gia Bảo dù thua hay thắng, Trần Gia Bảo đủ kiêu ngạo rồi.”

Không quan tâm tới trong lòng mọi người chấn động, đột nhiên, Trần Gia Bảo ho nhẹ, điều này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt.

Trần Gia Bảo cười tủm tỉm nói: “Mọi người, mọi người đã quên chưa xác định chất lượng của khối ngọc bích này rồi sao?”

Mọi người chợt nhận ra rằng, đúng vậy, họ chỉ đang cảm thán cho sự tuyệt vời của Trần Gia Bảo, mà quên mất miếng đá thô cuối cùng.

Phản ứng xong, bọn họ nhìn Lưu Nhiễm một cái, chuẩn bị để Lưu Nhiễm tiếp tục cắt đá thô.

Lưu Nhiễm cũng hoàn hồn sau cú sốc, mỉm cười ngượng nghịu rồi tiếp tục cắt.

Mọi người đều tinh mắt và nóng lòng muốn xem loại ngọc bích chất lượng nào có thể được mở ra.



Khoảnh khắc tiếp theo, đá thô lại một lần nữa bị cắt ra, ngọc bội trong đá thô hiện ra trước mặt mọi người càng rõ ràng hơn.

Mọi người nhìn thấy mặt cắt bằng ngọc có màu xanh lục, độ trong rất tốt, trên mặt cắt phẳng của đá thô không có tạp chất, không chỉ toát ra ánh sáng huỳnh quang, mà còn mang đến cho người ta cảm giác của một loại châu tròn ngọc sáng, cảm giác giống như có thể nhỏ ra nước. So với Lục Đế Vương khi nãy, cả về màu sắc và kết cấu, thậm chí còn tốt hơn một bậc.

Đột nhiên, nhiều người trong đám đông biến sắc, lộ ra màu sắc khó tin, như thể họ đã nhìn thấy một điều tuyệt đối không thể xảy ra.

Đồng tử của Tôn Trường Đông đột nhiên giãn ra, cảm giác nhịp tim của mình như ngừng lại trong giây lát, Ngọc Long Thạch… Chính là Ngọc Long Thạch cực kỳ quý hiếm trong truyền thuyết, cao quý hơn cả Lục Đế Vương, đây chắc chắn là loại ngọc thạch đẳng cấp bá vương trong các loại ngọc!

Trần Gia Bảo khẽ cau mày, lần đầu tiên đặt cược đá, căn bản không hiểu các loại ngọc, nhưng miếng ngọc cuối cùng anh mong chờ đã được cắt ra rồi, nhưng không ai nói cho anh biết đó là loại gì. .

Lúc này, Trần Gia Bảo hỏi Tôn Trường Đông, người vẫn còn đang sửng sốt: “Ông chủ Tôn, anh có thể cho tôi biết, đây là loại ngọc gì không?”

Sau đó, Tôn Trường Đông mới bình phục lại cảm xúc sau bàng hoàng, khóe miệng nén cười nhưng còn khó coi hơn là khóc, nói: “Đây … đây là Ngọc Long Thạch.”

Ngọc Long Thạch?

Nhiều người trẻ tuổi có mặt sửng sốt, cái tên này là lần đầu nghe thấy, nhưng nhìn chất lượng miếng Ngọc Long Thạch, dường như chất lượng còn cao hơn Lục Đế Vương, lẽ nào, Ngọc Long Thạch còn cao quý hơn Ngọc Thủy Thinh?

Bên cạnh, Liễu Ngọc Phi đột nhiên nhớ tới cái gì, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

“Anh có biết Ngọc Long Thạch là gì không?” Ngụy Nhã Huyên tò mò hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play