Tôn Trường Đông hít sâu một hơi, trán đầy mồ hôi lạnh, khóe mắt giật giật.

Trần Gia Bảo ngược lại là đứng chắp tay, bình tĩnh mà nói với Lưu Nhiễm: “Tiếp tục.”

“A? A … Vâng, anh Trần.”

Sau đó Lưu Nhiễm mới từ tâm trạng kích động mới phản ứng lại, rất nhanh liền đồng ý, trong lòng hưng phấn vô cùng, tay cũng có chút run lên.

Anh ta làm nghề này đã 3 năm, hôm nay là lần đầu tiên gặp phải tình huống liên tiếp hơn chục lần xuất lục, hơn nữa mỗi lần đều là ngọc có chất lượng cao, đây nhất định phải được ghi vào lịch sử của thế giới đặt cược đá, bản thân anh ta, với tư cách là người cắt đá thô, cũng sẽ trở nên nổi tiếng, và tất cả những điều này là nhờ Trần Gia Bảo mang lại!

Vì vậy, ngay cả khi Lưu Nhiễm là thuộc hạ của Tôn Trường Đông, trái tim của anh ta đã bắt đầu hy vọng rằng Trần Gia Bảo sẽ tiếp tục xuất lục.

Trong tâm trạng vừa kích động vừa lo lắng, Lưu Nhiễm đặt viên đá thô thứ tám lên máy cắt, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu cắt, chẳng mấy chốc, chỉ có bề mặt ngọc bích thủy tinh gần như trong suốt lại hiện ra trước mắt mọi người.

Lại là Ngọc Thủy Tinh!

Mọi người lại náo động!

Lưu Nhiễm dưới sự phấn khích phấn khích, trực tiếp reo hò cổ vũ, nhưng lập tức nhận ra ông chủ vẫn ở bên cạnh mình, trong lòng chấn động, nhưng sau đó anh ta phát hiện ra tiếng hét của mình đã bị át đi bởi những lời cảm thán của mọi người xung quanh, Tôn Trường Đông hoàn toàn không nghe thấy.



Lưu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Ông chủ Tôn, còn hai viên đá thô cuối cùng. Anh nghĩ phần trăm thắng của mình là bao nhiêu?” Trần Gia Bảo chống tay đứng thẳng, bình tĩnh, không hề tự mãn vì những viên đá thô liên tục xuất lục.

Lưu Vũ Tình bí mật gật đầu, quả nhiên anh Trần, người có thể thống nhất toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình chỉ trong vài tháng, thực sự có phong thái của một vị tướng lĩnh.

Khuôn mặt của Tôn Trường Đông rất khó coi, anh ta khó nén được nụ cười chua xót, nói: “Anh Trần thật sự rất phi thường. Anh đã xuất lục 12 lần liên tiếp. Thật sự là chuyện chưa từng có. May mắn này thực sự quá nghịch thiên rồi, nhưng trời xanh không thể đặc biệt ưu ái một người nào cả. Theo cá nhân tôi, thịnh vượng đến cực điểm nhất định sẽ suy tàn. Hai viên đá thô cuối cùng này có thể là phế liệu? Vì vậy, anh Trần không nên vui mừng quá sớm. “

Hàm ý của anh ta là Trần Gia Bảo chủ yếu dựa vào may mắn để tiếp tục xuất lục.

Những người xung quanh nghe xong đều lắc đầu ngán ngẩm, mặc dù họ đều là người tỉnh Phú Thọ, đều ủng hộ Tôn Trường Đông giành chiến thắng, nhưng phải thừa nhận rằng anh đã 12 lần liên tiếp cắt ra ngọc bội, điều này chắc chắn không thể dùng may mắn giải thích được, Tôn Trường Đông nói như vậy, khó tránh bị nói là già mồm át lý lẽ.

Bên cạnh đó, cho dù hai viên đá thô cuối cùng là phế liệu thì có làm sao, nhưng phong thái bá đạo liên tiếp 12 lầm xuất lục của Trần Gia Bảo cũng đủ để chấn động toàn bộ tỉnh Phú Thọ, huống chi Trần Gia Bảo bỏ ra chưa đến 3 tỷ 5, đã kiếm được 10.000-14.000 tỷ.

Mặc dù trận đấu đánh cược đá này vẫn chưa kết thúc, nhưng Trần Gia Bảo đã trở thành người được lợi lớn nhất !

Trần Gia Bảo lắc đầu cười, nói: “Anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cũng được, tôi sẽ khiến anh thua tâm phục khẩu phục.”

Nói xong, anh nhìn về phía Lưu Nhiễm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play