Chỉ thấy đám người đang đứng chật cứng chặn xung quanh cửa, đều bước sang một bên để tạo thành lối đi cho một người.

Nhìn toàn cảnh, Trần Gia Bảo bình tĩnh và sải bước về phía trước.

Còn có Liễu Ngọc Phi, Ngụy Phong Lăng và Ngụy Nhã Huyên theo sau Trần Gia Bảo, nhưng hầu hết những người có mặt đều tập trung vào Trần Gia Bảo.

“Thì ra là Trần Gia Bảo, thế này…thế này cũng quá trẻ rồi, xem ra còn không bằng con trai của tôi, chỉ là một đứa nhóc có dáng vẻ học sinh như vậy, lại khiến cả tỉnh Phú Thọ chúng ta xem trọng như vậy? “

“Không lớn bằng con trai bà thì làm sao? Mặc dù cậu Trần là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta ở tỉnh Phú Thọ, nhưng tôi cũng phải nói một câu công bằng. Cậu Trần, mặc dù còn trẻ, nhưng đã là một con người có trí hướng và tham vọng, còn con trai của bà cùng lắm là con sâu bọ quỳ rạp trên đất mà thôi, có thể lấy ra mà so sánh sao? “

“Mẹ kiếp, tôi sẽ chỉ làm lấy một cái ví dụ thôi, cũng không phải là thực sự không biết lượng sức lấy con trai tôi ra để so sánh với cậu Trần.”

Nghe những lời bình luận của những người xung quanh, Lưu Vũ Tình không khỏi thở dài: “Trần Gia Bảo quả thực rất thu hút sự chú ý của mọi người. Đáng tiếc Ngụy Phong Lăng cũng là nhân vật làm mưa làm gió ở tỉnh Phú Thọ của chúng ta. Quả nhiên, đi theo bên cạnh Trần Gia Bảo,lại hoàn toàn bị ngó lơ rồi.”

“Thu hút chú ý mọi người gì chứ, bọn họ đều mong Trần Gia Bảo thua. Đương nhiên bọn họ chú ý tới anh ta, còn có Ngụy Phong Lăng cũng vậy. Tốn công anh tôi luôn tỏ ra ý tốt với anh ta, muốn lôi kéo nhà họ Ngụy bọn họ. Cuối cùng, anh ta lại đi tới tỉnh Hòa Bình. Này, trong nháy mắt đã bắt tay với Trần Gia Bảo rồi, thật sự là kẻ phản bội của tỉnh Phú Thọ của chúng ta!” Bùi Tuệ Lâm chua xót nói.

Lưu Vũ Tình ngây ngốc cười một tiếng, sau đó trầm ngâm nói: “Có lẽ Ngụy Phong Lăng cho rằng hợp tác với Trần Gia Bảo có lợi hơn là với nhà họ Bùi của cô.”

“Vậy thì Ngụy Phong Lăng chắc chắn là tính toán sai rồi. Cho dù Trần Gia Bảo có thực lực đến đâu cũng không phải là đối thủ của toàn bộ tỉnh Phú Thọ. Huống chi lần đặt cược này, Trần Gia Bảo có khả năng rất lớn có thể sẽ thất bại thảm hại, tôi muốn xem xem, đến lúc đó Ngụy Phong Lăng sẽ xử lý thế nào. ”Bùi Tuệ Lâm khịt mũi lạnh lùng.



Trên sân, Tôn Trường Đông đã đứng dậy, từ trên không khẽ cúi đầu chào anh em Ngụy Phong Lăng, sau đó chào Trần Gia Bảo, “Người xưa thường nói: tuổi trẻ nhiệt huyết. Mặc dù anh Trần còn trẻ, nhưng nhìn vào sự phong thái của anh Trần, chí phí ngập trời, có lẽ thi đấu đặt cược đá ngày hôm nay, anh Trần trong lòng đã mười phần thì chắc chín phần rồi chứ?”

Trần Gia Bảo không tỏ rõ ý kiến, cười nói: “Có thể bớt những lời khách sáo lại. Chúng ta đi thẳng vào chủ đề, nói đi, rốt cuộc là đấu thế nào?”

“Được! Không hổ danh là anh Trần tiếng tăm lẫy lừng, làm việc rất thẳng thắn, vậy thì tôi sẽ không lãng phí thời gian nữa.” Tôn Trường Đông mỉm cười vỗ tay, sau đó vươn tay ra, chỉ vào các hàng kệ xung quanh và đủ loại vật liệu đá trên kệ, tiếp tục nói: “Nếu như là cược đá, thì tiêu chí duy nhất để đánh giá kết quả là, sau khi cắt đá thô có thể xuất lục không, cùng với chất lượng của ngọc. Đợi một lúc nữa khi thi đấu, 2 người chúng ta sẽ lần lượt mở đá thô, cuối cùng số lượng nhiều ngọc hơn và chất lượng tốt sẽ chiến thắng ”.

“Xuất lục?” Trần Gia Bảo vẻ mặt khó hiểu, anh chưa từng tiếp xúc với đánh cược đá, cũng không biết thuật ngữ chuyên môn nên không hiểu ý nghĩa của “xuất lục”.

Mọi người xung quanh đột nhiên lộ ra vẻ kỳ quái, Tôn Trường Đông còn hỏi: “Anh Trần, tôi mạnh dạn đoán một chút. Nhìn dáng vẻ khó hiểu của anh, có lẽ là không biết nghĩa của từ ‘xuất lục’ đúng chứ?”

Trần Gia Bảo gật đầu.

Mọi người xung quanh náo động, biểu cảm của họ càng kỳ lạ hơn.

“Xuất lục” đã là thuật ngữ cơ bản nhất trong giới đánh cược đá, bất cứ ai biết một chút về đánh cược đá đều không thể không biết. Tại sao Trần Gia Bảo thậm chí còn không hiểu thuật ngữ cơ bản này?

Tôn Trường Đông không nhịn được hỏi: “Anh Trần, anh không biết gì về đánh cược đá sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play