Tuy nhiên, trước sức ép của đội quân Trần Gia Bảo, chiến tuyến của Tiêu Thiên Tắc nhanh chóng bị Trần Gia Bảo xé nát, anh nhanh chóng lấy đi một Sĩ và một Xe.

Tình hình càng thêm mất cân bằng, ngay cả Tiêu Thiên Tắc vốn tâm tình đang rất vui vẻ, trên trán lúc này cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tuy rằng Tiêu Ngọc Tuyết rất không muốn chấp nhận, nhưng cô ta cũng phải thừa nhận rằng trình độ đánh cờ của Trần Gia Bảo quả thực rất mạnh.

“Mẹ kiếp, mình thật sự đã đánh cược thua Trần Gia Bảo rồi sao? Với thủ đoạn đê tiện hạ lưu và vô liêm sỉ của Trần Gia Bảo, vạn nhất anh ta muốn mình… Muốn mình… Không… Không thể nào đâu, loại chuyện xấu xa thế này tuyệt đối không thể nào xảy ra được đâu, vừa nãy cha mình toàn lực tấn công, Trần Gia Bảo có thể phòng thủ rồi lật ngược tình thế thì cha mình nhất định cũng sẽ làm được. Hừ, cha mình nhất định sẽ không có thua đâu, lấy thành tích bất khả chiến bại của cha mình, ông ấy nhất định sẽ chuyển bại thành thắng, cuối cùng sẽ tung ra tuyệt chiêu phản kích, nhất định có thể kinh thiên nghịch chuyển!”

Nghĩ đến đây, Tiêu Ngọc Tuyết trong lòng mới có lại tự tin, hai tay ôm trước ngực, âm thầm cổ vũ cho cha mình.

Làm sao cô ta biết được Trần Gia Bảo giỏi phòng ngự phản công nhất, chỉ riêng về khoản phòng ngự thì Trần Gia Bảo chính là số một thiên hạ, không có lý do gì khác, chỉ bởi vì anh đã tu luyện “Vô cực quyền”

từ khi còn nhỏ, cho nên Trần Gia Bảo đối với việc phòng ngự có hiểu biết hơn người, Trần Gia Bảo có thể nắm bắt thế cục khi phòng ngự, nhưng không có nghĩa là Tiêu Thiên Tắc cũng có thể nắm bắt được!

Trần Gia Bảo lúc này mới liếc nhìn cô ta một cái, lắc đầu cười khẽ một tiếng, hãy mở to mắt nhìn xem tôi làm thế nào hoàn toàn triệt để bóp chết lòng tin của cô!

Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo công kích càng kịch liệt hơn mấy phần.

Trên bàn cờ giống như một mảnh đao quang kiếm ảnh, Trần Gia Bảo không ngừng tiến thủ sát phạt, cho dù Tiêu Thiên Tắc có bình tĩnh ứng phó thế nào đi nữa, thế cục đối với ông ta cũng càng ngày càng bất lợi.



Sau khi quân cờ thứ tư của Trần Gia Bảo vượt qua sông xâm nhập vào vùng cốt lõi của Tiêu Thiên Tắc, Tiêu Thiên Tắc không còn sức lực hy vọng xoay chuyển tình thế nữa, ông ta cầm quân cờ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ông ta thả quân cờ trong tay xuống bàn cờ, cười khổ một tiếng nói: “Cậu thắng. Tôi thua khâm phục khẩu phục.”

Thua sao? Thực sự thua rồi sao?

Tiêu Ngọc Tuyết đột nhiên thở dài ngao ngán, nếu cô ta biết Trần Gia Bảo đánh cờ tướng giỏi như vậy, cho dù giết cô ta đi nữa cô ta cũng nhất định không đánh cược với Trần Gia Bảo, hiện tại tốt rồi, cô ta đã thua Trần Gia Bảo, còn chưa biết anh sẽ ra điều kiện thế nào, nếu lỡ Trần Gia Bảo đòi hỏi gì đó quá phận thì cô ta phải làm sao đây?

Tiêu Ngọc Tuyết một trận đau khổ quét qua toàn thân.

Ngụy Phong Lăng thì vui mừng vô cùng, anh ta cũng biết, đánh cờ kỳ phong, thường thường có thể phản ánh ra đặc điểm tính cách của một con người, vừa rồi khi Trần Gia Bảo cùng cha nuôi anh ta so tài, Trần Gia Bảo kỳ phong vững vàng, chẳng những khí thế bình tĩnh, mà lại thỉnh thoảng kiếm tẩu thiên phong, có thể xứng với “Lấy chính hợp lấy kỳ thắng” hoàn mỹ khắc hoạ.

Kể từ lúc đó, Ngụy Phong Lăng càng có lòng tin tưởng đối với Trần Gia Bảo!

“Tôi đã nói rồi, thực lực của tôi tuyệt đối xứng đáng với sự tự tin của tôi.” Trần Gia Bảo tự tin cười cười, sau đó đứng dậy, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp và dáng người hoàn mỹ đường cong tinh tế của Tiêu Ngọc Tuyết, anh liền cười một cách tinh nghịch: “Bây giờ cô thấy thế nào? Ván cờ đã thật sự kết thúc rồi, có phải là cô cũng nên thực hiện lời cá cược lúc nãy không?”

Lời nói này vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tiêu Ngọc Tuyết đột nhiên suy sụp xuống.

Tiêu Ngọc Tuyết và Trần Gia Bảo đã có một vụ cá cược lớn, nếu thua thì phải đồng ý với Trần Gia Bảo bất cứ điều gì, đối với một cô gái, đặc biệt là một cô gái xinh đẹp, có hàm ý gì không cần nói cũng có thể hiểu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play