Sau đó hai anh em Ngụy Phong Lăng mới thoải mái, ở trong nhà nói chuyện với Ngụy Giang.

Mặc dù Trần Gia Bảo có quan hệ tình cảm không rõ ràng với Ngụy Nhã Huyên, nhưng anh không tiện nghe chuyện riêng của gia đình người ta, nên anh chủ động ra ngoài.

Ngụy Giang nhìn theo bóng lưng của Trần Gia Bảo đang đi ra ngoài, đột nhiên nhìn Ngụy Nhã Huyên bằng ánh mắt như đã nhìn thấu tâm tư, ông ta hỏi: “Nhã Huyên à, nói thật với ông nội, cháu có thích Trần Gia Bảo hay không?”

Câu hỏi này vừa nói ra, Ngụy Nhã Huyên lập tức xấu hổ, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo, sắc mặt đỏ bừng, lén lén trừng mắt liếc nhìn Ngụy Phong Lăng.

Ngụy Phong Lăng biết Ngụy Nhã Huyên không muốn mình nghe thấy nên ho khan một tiếng rồi tìm lý do đi ra ngoài.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại Ngụy Giang và Ngụy Nhã Huyên.

Ngụy Nhã Huyên cảm thấy rất xấu hổ, lí nhí nói: “Ông nội, cháu … cháu rất thích Trần Gia Bảo.”

Ngụy Giang gật đầu, hài lòng nói: “Trần Gia Bảo không chỉ là một người tài mạo xuất chúng, tuổi còn trẻ đã tạo dựng được công danh và sự nghiệp lớn. Thành tựu sau này tuyệt đối là vô hạn. Theo quan điểm này, Trần Gia Bảo quả thật là một lựa chọn rất tốt, đúng rồi, Trần Gia Bảo có thích cháu không?”

Ngụy Nhã Huyên sắt mặt càng đỏ hơn, cô ta thì thào: “Anh ấy… Anh ấy đêm qua đã lén hôn cháu.”

Ngụy Giang bật cười, ngay cả lông mày cũng lộ ra ý cười, nói: “Nếu cậu ta đã lén hôn cháu, vậy thì xác thực cậu ta đã yêu thích cháu.”

Ngụy Nhã Huyên xấu hổ cười cười, sau đó không biết cô ta suy nghĩ gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tàn nhẫn nói: “Nhưng đáng ghét nhất chính là Trần Gia Bảo đúng thật là một tên trăng hoa háo sắc, xung quanh anh ta có vô số phụ nữ, mà đặc biệt toàn là phụ nữ nhan sắc xinh đẹp khí chất cao quý.”

“Chuyện gì vậy?” Ngụy Giang sửng sốt, vội hỏi chuyện gì đã xảy ra.



Ngụy Nhã Huyên sau đó mới bắt đầu nói về những chuyện của Trần Gia Bảo.

Nhưng lúc này Trần Gia Bảo đã bước ra khỏi phòng, quay trở lại sân vườn.

Dưới tán cây liễu, Tiêu Ngọc Tuyết đang thay Ngụy Giang đánh cờ tướng với Tiêu Thiên Tắc.

Trần Gia Bảo đi tới xem hai người đánh cờ, nhìn thấy con cờ đỏ của Tiêu Ngọc Tuyết bị mất pháo, xe ngựa, toàn bộ thế cục này đều bị Tiêu Thiên Tắc đánh ra đè bẹp, sợ rằng không bao lâu nữa Tiêu Ngọc Tuyết phải nhận thua mà đầu hàng.

Lúc này, Ngụy Phong Lăng cũng đau lòng vì bị em gái xua đuổi bước ra khỏi phòng, đến bên cạnh Trần Gia Bảo cùng nhau xem ván cờ tướng.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Trần Gia Bảo. Một lát sau, bên Tiêu Ngọc Tuyết đã bị giết sạch, bỏ áo giáp, chỉ còn một ngựa chống cự.

Bất ngờ Tiêu Ngọc Tuyết đẩy bàn cờ tướng ra, bực bội nói: “Con không chơi nữa, lần nào cũng thua thê thảm như vậy.”

Tiêu Thiên Tắc cười nói: “Ngọc Tuyết, nước cờ này cũng giống như luyện võ công, quan trọng nhất là phải bình tĩnh, nếu nóng nảy tham lam liều lĩnh thì cho dù có luyện đến sức cùng lực kiệt cũng không có ngày đại thành công.”

Tiêu Ngọc Tuyết không tin tưởng, phản bác lại: “Làm sao luyện võ công có thể giống như chơi cờ? Không chơi, không chơi!”

Tiêu Thiên Tắc không quan tâm đến lời phản bác của Tiêu Ngọc Tuyết, đột nhiên nhìn về phía Trần Gia Bảo, nói: “Trước đây Tiêu Thiên Tắc tôi đã nghe nói qua những sự tích truyền kì về cậu Trần, tôi cũng có chút hứng thú muốn cùng cậu Trần bàn luận một phen, hiện tại vừa đúng lúc có cơ hội, không biết cậu Trần có hứng thú bàn luận với ông già này không?”

Trần Gia Bảo cười nói: “Ngài Tiêu muốn so tài với tôi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play