Sau khi Trần Gia Bảo trở lại chỗ ngồi của Liễu Ngọc Phi thì trầm mặc một hồi lâu, anh không biết phải nói gì, nhìn thấy dưới đất đầy vỏ chai rượu rỗng, ít nhất cũng có hơn hai mươi chai.

Liễu Ngọc Phi và Ngụy Nhã Huyên là hai cô gái đã say khướt, nằm bẹp trên ghế sô pha say tới mức không phản ứng gì được.

“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Trần Gia Bảo kinh ngạc hỏi, tại sao mới một lúc không gặp nhau, cả hai người này đều uống nhiều rượu say tới như vậy?

Tiêu Ngọc Tuyết ngồi ở một bên, trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo, bực bội nói: “Còn không phải đều là vì anh sao?”

Liễu Ngọc Phi và Ngụy Nhã Huyên là tình địch. So tài uống rượu không ai chịu thua ai, cuối cùng cả hai điều cái mạng nhỏ mà uống, cùng nhau say tới mức ngã trên mặt đất.

Trần Gia Bảo vừa nghe đã hiểu ngay, vừa tức giận vừa buồn cười.

Ngụy Phong Lăng cũng bước tới và vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này.

“Chúng ta đi về thôi, bọn họ nằm điều hòa đã lâu như vậy, sẽ rất dễ sinh bệnh.”

Trần Gia Bảo vừa dứt lời nói, anh chuẩn bị ôm Liễu Ngọc Phi rời đi.

Đột nhiên trước mặt có một làn gió thơm thoảng qua, Tiêu Ngọc Tuyết đã xông tới đem Liễu Ngọc Phi bế lên, để lại cho Trần Gia Bảo một cái nhìn như hiểu ý, nói: “Anh qua chăm sóc cho Nhã Huyên. Liễu tiểu thư cứ giao cho tôi là được.”

Vừa mới nhìn Ngụy Phong Lăng đã biết Tiêu Ngọc Tuyết cố ý tạo cơ hội cho Nhã Huyên và Trần Gia Bảo,anh ta đương nhiên cũng không thể làm bóng đèn, vội hỏi mấy vấn đề cuối cùng: “Gia Bảo, đại hội đổ thạch anh có ổn không?”

“Không sao.” Trần Gia Bảo nhún nhún vai, đi đến trước mặt Ngụy Phong Lăng, trực tiếp ôm Ngụy Nhã Huyên theo kiểu ôm công chúa vào lòng, thân thể trẻ trung quyến rũ của Ngụy Nhã Huyên trong lòng anh ấm áp dễ chịu.



Ngụy Phong Lăng vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Hậu thiên đổ thạch kia thì phải làm sao bây giờ?”

“Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, một người đang sống sờ sờ có thể vì mấy trò tiểu nhân chết được sao?” Trần Gia Bảo thần sắc không thay đổi, ôm Ngụy Nhã Huyên bước ra bãi đậu xe bên ngoài.

Ngụy Phong Lăng ngây người tại chỗ, trong lòng suy nghĩ ngổng ngang, rõ ràng anh không biết đổ thạch, lại còn đáp ứng cùng Tôn Trường Đông so tài, đây không phải là tự tìm đường thua sao?

Trần Gia Bảo đi đến bãi đậu xe bên ngoài, chỉ thấy trăng sáng sao thưa, gió đêm như nước, thổi vào thân thể giống như động tình, tinh thần nhẹ nhàng thoải mái.

Dưới ánh trăng bạc, Tiêu Ngọc Tuyết đang ôm Liễu Ngọc Phi đứng ở bên cạnh chiếc xe Maserati màu đỏ của Liễu Ngọc Phi. Khung cảnh hai mỹ nhân dưới ánh trăng lạnh lẽo đứng bên cạnh chiếc xe màu đỏ rực rung động lòng người.

Về phần Liễu Ngọc Phi, cô ta đã được đặt yên vị vào ghế sau của xe.

Trần Gia Bảo gật đầu với Tiêu Ngọc Tuyết rồi ôm Ngụy Nhã Huyên trong tay đi về phía chiếc xe Maybach của mình.

“Cầm lấy.”

Đột nhiên Tiêu Ngọc Tuyết ném cho Trần Gia Bảo một đồ vật.

Trần Gia Bảo cầm đồ vật trong tay nhìn kĩ, hóa ra là một chùm chìa khóa, anh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Đây là chìa khóa phòng của Nhã Huyên, lát nữa anh hãy chăm sóc cô ấy thay tôi. Về phần Liễu tiểu thư, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy về an toàn, anh yên tâm.” Tiêu Ngọc Tuyết nói xong thì tiêu soái ngồi lên xe, lái xe rời đi.

Trần Gia Bảo trong lòng nổi lên cảm giác rất kỳ lạ, Tiêu Ngọc Tuyết làm chị gái như thế này sao? Buổi tối dám để một mình anh chăm sóc Ngụy Nhã Huyên đang say rượu, còn để lại chìa khóa phòng của Ngụy Nhã Huyên cho anh? Cô ta không sợ anh nhịn không nổi mà trực tiếp đè Ngụy Nhã Huyên ra “Ăn” sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play