Liễu Ngọc Phi đắc ý hừ lạnh, nói: “Sao vậy, cô nhìn không nổi sao? Vừa rồi không biết là ai chủ động đi tìm Gia Bảo đòi khiêu vũ, hơn nữa còn đem cả thân thể dán sát vào người anh ta. Khi đó cũng không có ai nói với cô là trong không khí có mùi chua thối của tình yêu bốc lên đâu.”

Ngụy Nhã Huyên lập tức cảm thấy chột dạ vì Liễu Ngọc Phi nói không hề sai, mặc dù lúc bắt đầu khiêu vũ là Trần Gia Bảo chủ động ôm chặt cô ta vào lòng, nhưng càng về sau, vì để cho Trần Gia Bảo cảm nhận được ngực của cô ta không hề nhỏ một chút nào, cho nên cô ta đã chủ động cọ cọ thân trên của Trần Gia Bảo, trong quá trình đó nhìn ái muội vô cùng, để Trần Gia Bảo chiếm tiện nghi của cô ta không ít.

Ngụy Nhã Huyên vừa nghĩ tới đây liền cảm thấy thân thể nóng bừng lên, trong lòng có chút chột dạ nhưng vẫn cứng rắn nói: “Đúng vậy, bổn tiểu thư chính là nhìn không nổi đấy, cô có thể làm gì được tôi đây?”

Liễu Ngọc Phi tính tình rất mạnh mẽ, đột nhiên lông mày liễu mỏng nhếch lên, cao giọng nói: “Làm sao, cô muốn cùng tôi so tài một chút sao?”

“Cô muốn so tài cái gì, bổn tiểu thư sẽ theo cô đến cùng!” Ngụy Nhã Huyên cũng không cam chịu thua kém.

Liễu Ngọc Phi nhìn từ trên xuống dưới Ngụy Nhã Huyên, sau đó đột nhiên bật cười khinh thường nói: “Tu vi của cô quá yếu kém, nếu so tài võ cổ truyền, truyền ra ngoài khẳng định người khác sẽ cười nhạo tôi là hơn thua với kẻ yếu, vậy được rồi, ai bảo chị gái này là người chính trực như vậy. Chúng ta thi tửu lượng trước đi, xem ai sẽ nằm gục xuống trước.”

“Được thôi, chúng ta so tửu lượng. Ai thua sẽ… Ai thua sẽ là chó con.” Ngụy Nhã Huyên vốn dĩ muốn nói ai thua thì từ nay về sau tránh xa Trần Gia Bảo, nhưng khi lời nói vừa định ra khỏi môi, cô ta ngay lập tức phản ứng lại. Vạn nhất nếu cô ta thua thì sao đây? Đây không phải là tự đào hố chôn mình sao? Vì vậy cô ta thay đổi chủ ý, đổi thành ai thua thì sẽ là chó con.

Liễu Ngọc Phi cũng không có ý kiến gì về điều kiện trẻ con này của cô ta, bèn gọi người phục vụ bữa tiệc và yêu cầu anh ta mang đến một hộp rượu nho lớn.

Tiêu Ngọc Tuyết nhìn hai người phụ nữ đang khí thế hùng hổ trừng nhau, che trán than thầm: “Bọn họ thật sự là hai cô gái ngây thơ.”

Không nhắc đến việc Liễu Ngọc Phi và Ngụy Nhã Huyên so tửu lượng.

Phía bên này vì có Ngụy Phong Lăng dẫn đường nên rất nhanh đã đưa Trần Gia Bảo tìm đến chỗ của Tôn Trường Đông.



Vốn dĩ Tôn Trường Đông đang nói chuyện cười đùa trong đám đông, sau khi nhìn thấy Ngụy Phong Lăng và Trần Gia Bảo thì có chút kinh ngạc.

Ngụy Phong Lăng cười nói: “Anh Tôn, để tôi giới thiệu với anh một người, người bạn bên cạnh tôi tên là Trần Gia Bảo, là bạn của nhà họ Ngụy chúng tôi.”

Tôn Trường Đông nhìn Trần Gia Bảo một cái, sau đó quay lại trêu chọc Ngụy Phong Lăng: “Tôi nhìn người này không giống bạn của nhà họ Ngụy các anh, mà là em rể tương lai của nhà họ Ngụy có đúng không?”

Cái thái độ mà Ngụy Nhã Huyên và Trần Gia Bảo khiêu vũ lúc nãy Tôn Trường Đông đã nhìn thấy, đó là lý do tại sao anh ta nói như vậy.

Ngụy Phong Lăng lúng túng cười cười, không thú nhận cũng không phủ nhận, sau đó nói: “Tôi đưa Gia Bảo đến đây chủ yếu là bởi vì có chuyện muốn làm phiền anh Tôn giúp đỡ, chúng tôi hy vọng anh Tôn sẽ đồng ý giúp đỡ, được vậy thì nhà họ Ngụy chúng tôi cảm kích vô cùng.”

Trần Gia Bảo gật đầu chào Tôn Trường Đông, cười nói: “Xin chào anh Tôn.”

Tôn Trường Đông nhìn từ trên xuống dưới Trần Gia Bảo, đột nhiên nói: “Nghĩ không ra bá chủ thống lĩnh thế lực ngầm tỉnh Hòa Bình nổi tiếng, Tông sư võ đạo cường giả ngài Trần Gia Bảo lại tìm đến một nhân vật nhỏ bé như Tôn Trường Đông tôi nhờ giúp đỡ. Thật không dám nhận đâu.”

Lời này vừa nói ra, trên mặt đất nhưng giáng xuống vài tia sét.

Những người xung quanh đều kinh ngạc trợn to hai mắt, không ngờ Trần Gia Bảo vậy mà hóa ra lại là ngài Trần nổi tiếng của tỉnh Hòa Bình.

Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh câm như hến, nháy mắt trở nên yên tĩnh lại.

Hầu hết những người có mặt tại đây đều chỉ nghe đến danh “Ngài Trần” ở tỉnh Hòa Bình mà thôi, bọn họ đều chưa từng được tận mắt nhìn thấy người, đối với bọn họ mà nói, ngài Trần là một nhân vật trong truyền thuyết ở phương trời xa, cho nên dù trước đó bọn họ tận mắt nhìn thấy Trần Gia Bảo tự xưng là Tông sư võ đạo, bọn họ cũng đều không dám nghĩ tới việc Trần Gia Bảo và vị “Ngài Trần” tiếng tăm lừng lẫy có liên quan gì đến nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play