Tiêu Ngọc Tuyết cười nói: “Chị nhìn thấy Đường Nhạc Thiên không vui
đã lâu rồi, em không muốn nhìn xem Trần Gia Bảo sẽ chà đạp Đường Nhạc
Thiên như thế nào sao? Trường hợp nếu em đi qua, Đường Nhạc Thiên đang
muốn kết thân với nhà họ Ngụy chúng ta, sẽ liên lụy đến em. Nếu như thể
diện của em bị mất thì đồng nghĩa với việc thể diện của nhà họ Ngụy
chúng ta cũng sẽ bị mất. Sẽ rất nhàm chán, không thú vị chút nào đâu.”
“Nhưng… Nhưng… Chị…” Ngụy Nhã Huyên luôn cảm thấy bất an, dường như có cái gì đó không ổn.
“Được rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, em đừng lo lắng, cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh chị là được.” Tiêu Ngọc Tuyết hơi gượng gạo, kéo Ngụy Nhã
Huyên ngồi xuống bên cạnh mình lần nữa.
Ở hiện trường, đối mặt với sự uy hiếp của Đường Nhạc Thiên, Phan Phi
Uyên cảm thấy hơi lo lắng, cô ta biết với lai lịch thâm sâu của Đường
Nhạc Thiên và tính cách có thù tất báo của anh ta, anh ta nói được thì
nhất định sẽ làm được.
Cô ta lập tức thoát khỏi cánh tay đang ôm eo mình của Trần Gia Bảo
đứng lên, cau mày nói: “Đường Nhạc Thiên, anh không cảm thấy hành động
của mình giống như một tên điên sao?”
“Cô nói tôi giống một tên điên?” Đường Nhạc Thiên khóe môi cong lên,
mỉm cười nói: “Tôi chẳng qua thích nói thẳng mà thôi, nhưng nếu cô đã
nói rằng tôi là một tên điên, vậy tôi sẽ cho cô tận mắt nhìn thấy một
tên điên là như thế nào. Bây giờ tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, hoặc
là cô ngay lập tức theo tôi rời đi, bằng không tôi liền gọi người đem
tay của Trần Gia Bảo chặt xuống, để cô mở rộng tầm mắt nhìn xem hậu quả
của việc đắc tội với một tên điên là như thế nào!”
Phan Phi Uyên sắc mặt hơi thay đổi, cả người run rẩy lên vì tức giận.
Bất giờ cô ta cảm thấy eo mình bị một bàn tay to lớn ấm áp siết chặt, thân thể mềm mại lại bị ôm chặt đến cứng đờ, giọng nói của Trần Gia Bảo đồng thời vang lên bên tai cô ta: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Giọng nói êm dịu, nhẹ nhàng như có ma lực xoa dịu tâm trạng.
Phan Phi Uyên không biết tại sao, nhưng không thể giải thích được mà
bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gật đầu rồi lại ngồi xuống bên cạnh anh.
Trần Gia Bảo tiến lên một bước, đối mặt trực tiếp với Đường Nhạc
Thiên và Võ Vân Bình, bình tĩnh nói: “Ngược lại tôi rất muốn xem ai đã
cho anh tự tin và dũng khí lớn như vậy, anh cho rằng bằng một chút bản
lĩnh của mình có thể chặt đứt tay tôi.”
Đường Nhạc Thiên cười lạnh một tiếng, nháy mắt ra hiệu với Võ Vân Bình.
Võ Vân Bình vừa nhìn liền hiểu ý, bước tới gần cười với Trần Gia Bảo : “Người sang tự lượng sức mình, tôi khuyên anh sau này tránh xa Phan Phi Uyên tiểu thư ra một chút, bởi vì có những người cả đời này anh cũng
không có năng lực để chống lại, một khi đắc tội thì không thể tồn tại.”
“Đúng vậy, thật sự là người sang tự lượng sức mình.” Trần Gia Bảo
nhìn Võ Vân Bình từ trên xuống dưới đánh giá, cười nói: “Anh chính là
chỗ dựa của Đường Nhạc Thiên? Thật sự cho rằng có thể chặt tay tôi xuống à?”
Võ Vân Bình tự tin cười nói: “Tôi dễ dàng chém đứt tay của anh.”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười cười, giọng giễu cợt: “Xem ra anh thật sự không hiểu đạo lý “tự lượng sức mình” đâu.”
“Tôi không hiểu đạo lý “tự lượng sức mình” sao?” Võ Vân Bình nở nụ
cười quái dị, với tư chất thiên bẩm của anh ta, có thể nói là trong toàn bộ cả gia tộc không tìm ra ai có năng lực xuất sắc hơn, từ nhỏ anh ta
đã được cả gia tộc cưng chiều, một mình hưởng thụ hết tất cả tài nguyên
tu luyện, sớm đã quen với dáng vẻ luôn đứng trên cao nhìn xuống, anh ta
cười lạnh: “Đã lâu rồi không có ai dám nói với tôi những câu như thế
này.”
Vẻ mặt của Đường Nhạc Thiên dường như nghe được một câu chuyện cười
to lớn nào đó, anh ta không khỏi chế nhạo nói: “Trần Gia Bảo, anh cũng
thật cao ngạo, nhưng anh có biết thực lực của Võ Vân Bình như thế nào
không? Anh ta có thể tùy ý quyết định sinh tử của anh nếu anh ta muốn,
và sẽ không bao giờ để lại bất kỳ dấu vết nào, chứ đừng nói đến chuyện
đơn giản như là chặt tay.”
“Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng. Anh hãy lập tức quỳ xuống tạ lỗi
với tôi, và nói rằng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Phan Phi Uyên
nữa. Có thể đại thiếu gia đây sẽ mở lòng rộng lượng mà giơ cao đánh khẽ, tha cho cái mạng nhỏ của anh một lần.”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười cợt: “Hai người các anh rất phách lối,
nhưng tiếc là cả hai anh đều không có năng lực để phách lối. Đấy không
thể gọi là phách lối được, mà phải gọi là ngu xuẩn.”
Ngay khi câu nói này vừa phát ra, bốn vị tiểu thư Phan Phi Uyên, Liễu Ngọc Phi, Ngụy Nhã Huyên và Tiêu Ngọc Tuyết đều đột nhiên bật cười
thành tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT