“Có vấn đề gì à?”

“Tao còn tưởng mày cái gì cũng không biết. Hóa ra mày chỉ đang giả ngu, thật đúng là đê tiện mà. Chờ xem chút nữa tao làm sao dạy dỗ mày, để mày thấm thái cái giá phải trả khi dám bỡn cợt tao!”

Dứt lời, hắn nở nụ cười khinh miệt, sau đó xoay người đi về phía đồng đội của mình. Nhìn bóng lưng cao to của Trương Hữu Quyền, Trần Gia Bảo khẽ lắc đầu.

“Thật sự là một kẻ tự mãn mà.”

Sau vài phút, trận đấu được tiếp tục. Học viện nghệ thuật MCMA vẫn như cũ trực tiếp giao bóng cho Trương Hữu Quyền. Uông Minh Trí dự tính phòng thủ đối phương, đột nhiên Trần Gia Bảo hướng về cậu âm thầm nháy mắt, sau đó chỉ về phía giỏ bóng rổ.

Uông Minh Trí do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn làm theo lời Trần Gia Bảo, bỏ qua Trương Hữu Quyền, chạy về phía khu vực cấm. Trương Hữu Quyền ngạc nhiên, hắn tưởng Uông Minh Trí sẽ phòng thủ mình.

Cho đến khi nhìn thấy Trần Gia Bảo đứng trước mặt, hắn mới hiểu ra. Tuy rằng hơi kinh ngạc nhưng thật vừa ý hắn.

“Chỉ dựa vào mày mà cũng muốn chặn tao sao?”

“Sai rồi. Không phải chặn, mà tôi muốn cướp bóng từ trong tay cậu, giống như hiện tại.”

Trần Gia Bảo nở nụ cười, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cướp bóng thành công, đồng thời xoay người ném bóng về phía khu vực cấm. Trương Hữu Quyền hoàn toàn ngơ ngác, hắn thật sự không biết đối phương ra tay từ lúc nào.

Mà lúc này Uông Minh Trí đã sớm đứng ngay tại khu vực cấm, xung quanh cậu hoàn toàn không có bất kì bóng dáng người nào ngăn trở. Bóng vừa đến tay, Uông Minh Trí lập tức nhận bóng, nhảy lên không trung, trực tiếp làm một cú úp rổ.

Toàn bộ sân đấu như nổ tung bởi những tiếng cổ vũ nhiệt liệt.

Lần úp rổ này khiến cho khí thế toàn đội bóng rổ đại học Bách Khao quay trở về!

Uông Minh Trí buông rổ, chân vũng vàng chạm đất, hô một tiếng thật to, cả người tràn ngập sảng khoái!

Đương nhiên cậu biết rõ tuy người ghi bàn là mình nhưng đối tượng quan trọng nhất trong trận đấu lần này chính là Trần Gia Bảo.



Nếu như đối phương không nhanh như chớp cướp lấy bóng từ tay Trương Hữu Quyền, Uông Minh Trí hoàn toàn không có cơ hội thoải mái cùng dứt khoát lên một cú úp rổ tuyệt đẹp như vậy được!

Trong đám người hưng phấn tột độ, không ngừng kêu gào kia còn có cả Lâm San San!

Nhưng xen lẫn trong niềm vui vẻ chính là sự khiếp sợ. Cô hoàn toàn không thể thấy được cách mà Trần Gia Bảo lấy bóng từ tay Trương Hữu Quyền, đối phương thật sự quá nhanh…Không phải, chuyện làm sao cậu ta lấy được bóng hoàn toàn không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là khả năng của Trần Gia Bảo đã vượt ngoài sức tưởng tượng của cô!

“Nói không chừng, trận đấu này có thể chuyển bại thành thắng.”

“Thanh Nhã, em nói không sai. Trần Gia Bảo quả thật là người vô cùng có khả năng.”

“Đó là điều đương nhiên.”

Lâm San San mừng rỡ, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Tần Thanh Nhã. Mà cô lúc này đang vô cùng tự hào về người bạn trai của mình. Giữa sân đấu, Uông Minh Trí chạy như bay về phía Trần Gia Bảo, đấm vào vai anh khen ngợi.

“Không tồi chút nào, khả năng của cậu so với mình đoán còn tốt hơn rất nhiều. Nhanh như vậy mà đã đoạt về tay tới bốn điểm rồi.”

“Đây chí mới là bắt đầu mà thôi. Chút nữa sẽ đánh cho bọn họ tơi bời hoa lá.”

Trần Gia Bảo nở nự cười, thản nhiên nói ra lời trong lòng. Mà ba người phụ trách giữ bóng vừa vặn tiến tới, nghe được lời này cảm thấy vui vẻ vô cùng. Đúng vậy, nhất định phải đánh đám người Trương Hữu Quyền tơi bời hoa lá mới hả dạ!

“Được rồi, mọi người trước tiên cứ giữ vững trạng thái này đi đã. Chậm rãi từng chút một, đem điểm số đoạt lại về tay chúng ta.”

Uông Minh Trì vỗ tay, ổn định tinh thần và đội hình. Dù sao, Trương Hữu Quyền, đối thủ của bọn họ cũng không phải là đèn cạn dầu.

Trần Gia Bảo khẽ lắc đầu, ổn định sao? Không có thì giờ cho việc đó đâu.

Trận đấu như cũ, tiếp tục bắt đầu. Hậu vệ giữ bóng ở học viện nghệ thuật MCMA là Triệu Thành Tấn, cao 1m76. Đối phương phá vỡ trận tuyến, dự tính chặn người ở khu vực cấm sau khi xem xét tình huống, để thuận lợi chuyền bóng hoặc chặn ngay dưới rổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play