Trần Gia Bảo cười nhạt một tiếng, đưa ngón trỏ ra lắc lắc, nói rằng: “Làm đồ đệ của tôi? Cô nghĩ hay vậy. Không được!”
Hoàng Thiên Hạnh suýt chút nữa thì điên lên, dù sao ở trường cô ấy
cũng là hoa khôi của trường, hơn nữa gia đình cũng giàu có, người theo
đuổi đều xếp hàng từ Thành phố Hòa Bình đến tỉnh thành, bao nhiêu người
như vậy muốn có cơ hội của cô đều không được.
Trần Gia Bảo lại ngược lại, cô cũng đã chủ động đưa ra lời đề nghị
nếu thua sẽ làm đồ đệ của anh ta, đây là chuyện mà bao nhiêu người ước
mơ, Trần Gia Bảo lại từ chối ngay lập tức, cũng không cho cô chút mặt
mũi nào!
Hoàng Thiên Hạnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, nếu tôi thua, tôi hôn anh một cái, nếu như anh mà thua, anh phải đồng ý với tôi một điều
kiện, thế nào?”
Lâm Thanh Hà nghe Hoàng Thiên Hạnh nói vậy, trong nháy mắt vẻ mặt hơi kì lạ.
Trần Gia Bảo nhìn Hoàng Thiên Hạnh một chút, liền nói: “Tôi miễn cưỡng đồng ý với cô vậy.”
“Anh thật khốn nạn, nếu anh bị thua, anh phải giả làm con chó bò ra
khỏi trường cho tôi!” Hoàng Thiên Hạnh vô cùng tức giận, đến điều kiện
như vậy mà anh ta dám nói miễn cưỡng đồng ý? Thật là một tên đáng ghét,
khốn nạn!
Vẻ mặt Chu Linh Hoa đầy sự thương cảm nhìn về phía Hoàng Thiên Hạnh,
lúc ở quán bar, cô đã tận mắt chứng kiến Trần Gia Bảo chỉ một người đánh ngã cả bảo vệ lẫn mấy tên lưu manh, giống như cao thủ võ thuật trong
tiểu thuyết vậy.
Cho dù Hoàng Thiên Hạnh có lợi hại đến đâu, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo.
Trong lòng Trần Gia Bảo thấy buồn cười, có loại cảm giác anh đang bắt nạt trẻ con vậy.
“Đi theo tôi đến phòng tập Taekwondo mau.” Hoàng Thiên Hạnh ngẩng đầu lên đầy khiêu khích, xoay người dẫn đường.
Rất nhanh, một đồn mười, mười đồn một trăm, chuyện Hoàng Thiên Hạnh
khiêu chiến Trần Gia Bảo trong nháy mắt ở trường học ai cũng biết chuyện này.
Hoàng Thiên Hạnh vốn là nhân vật nổi tiếng trong trường, mà Trần Gia
Bảo là ai, tất cả mọi người đều không biết, có điều dưới sự “thổi phồng” của một người “có tâm”, mọi người cũng đều biết rõ, thì ra Trần Gia Bảo cũng không phải học sinh trong trường, hơn nữa anh ta còn cướp hoa khôi Lâm Thanh Hà của trường họ đi mất!
Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Gia Bảo đã thành kẻ thù của hầu hết học sinh trong trường.
Mọi người cùng chung mối thù, nghiến răng nghiến lợi với Trần Gia
Bảo, vội vàng tranh nhau chạy tới phòng tập Taekwondo để cổ vũ Hoàng
Thiên Hạnh cố lên, dạy bảo Trần Gia Bảo đi.
Ngay lúc này, bên trong phong tập Taekwondo, Trần Gia Bảo đứng ở bên ngoài sân, Lâm Thanh Hà, ba người Chu Linh Hoa cùng Tần Thanh Nhã đứng
xung quanh, khiến bao nhiêu người phải đỏ mắt ghen tỵ.
Mà ở sân bãi bên ngoài, đã có vô số người tập trung ở đó, trong đó có cả ba người Hà Trung Sơn, Triệu Minh Quân với Lý Thanh Phong.
Đứng giữa ba người, còn có một người khác đẹp trai, trẻ tuổi, dáng vẻ vô cùng vênh váo tự đắc, cười khẩy nói: “Hà Trung Sơn, tôi nhớ không
lầm thì hình như cậu đang đeo đuổi Lâm Thanh Hà đúng không? Bây giờ Lâm
Thanh Hà yêu đương với người bên ngoài trường, cậu có thể nhịn được sao? Cậu nói tôi nghe coi, cậu sợ Trần Gia Bảo phải không? Đúng là nhát cáy
mà!”
Hà Trung Sơn vô cùng tức giận, nói rằng: “Tôn Thiệu Huy, Trần Gia Bảo ở trong mắt tôi quả thật đánh nhau cũng giỏi đấy, nhưng anh ta cũng chỉ là một tên lỗ mãng thô lỗ mà thôi, tôi nhất định sẽ tìm anh ta báo thù, còn việc này không cần cậu bận tâm.”
Chỉ là tôi nghe nói Trần Gia Bảo đánh cược với Hoàng Thiên Hạnh, nếu
như Trần Gia Bảo thắng, Hoàng Thiên Hạnh sẽ hôn anh ta trước mặt mọi
người . . .”
“Trần Gia Bảo, anh ta dám!” Tôn Thiệu Huy giận dữ nói: “Hoàng Thiên
Hạnh là cô gái ông đây thích, Trần Gia Bảo dám động đến cô ấy xem, tao
sẽ không để nó sống yên đâu!”
“Được lắm, không hổ là anh Tôn của chúng ta.” Ánh mắt Hà Trung Sơn lóe lên vẻ đắc ý.
Được khoảng 15 phút, dưới những con mắt của mọi người bên trong,
Hoàng Thiên Hạnh đã thay một bộ đồng phục Taekwondo màu trắng, xuất hiện bình tĩnh, đi tới giữa sân, làm động tác đưa tay ra thủ thế, tỏ ý thách thức với Trần Gia Bảo.
Ngay sau đó, tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người vang lên.
Trần Gia Bảo bật cười, đi tới phía đối diện Hoàng Thiên Hạnh.
Hoàng Thiên Hạnh nghiêm túc nói: “Tôi bắt đầu học võ từ lúc mới 7
tuổi,thầy giáo dạy Taekwondo ở Hàn Quốc của tôi cũng là người xuất sắc
nhất, bây giờ tôi đã học được 10 năm rồi, hơn nữa tôi còn là quán quân
của cuộc thi Taekwondo cấp tỉnh năm ngoái, anh đấu với tôi chắc chắn sẽ
thua!”
Cô vừa nói xong, mọi người xung quanh vỗ tay lần thứ hai, hò reo cổ vũ Hoàng Thiên Hạnh như thể Trần Gia Bảo thua chắc rồi vậy.
Lâm Thanh Hà lo lắng nói: “Thì ra Hạnh lợi hại như vậy, anh Bảo sẽ không thua chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT