Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng liếc nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Anh còn nhớ rõ vừa nãy anh vừa nói gì không?”
Đàm Mỹ Tiên chế giễu, nói: “Cậu còn dám quay về à, nếu tôi mà là cậu, chắc chắn tôi trốn đi luôn rồi, đúng không Chí Kiên?”
Ngoài ý muốn của bà ta, Vương Chí Kiên không có nói gì, ngược lại cắn răng, nhanh chóng đi tới trước mặt Trần Gia Bảo, trước mắt mọi người
liếc nhìn Trần Gia Bảo, rồi quỳ xuống, xấu hổ nói: “Anh Trần, rất… rất
xin lỗi.”
Đàm Mỹ Tiên và Lâm Thanh Hà bị dọa sợ đến nỗi kinh ngạc mở to hai mắt.
Điều khác nhau chính là, Đàm Mỹ Tiên cảm thấy rất khó hiểu, vẻ mặt
kinh ngạc và khiếp sợ như vừa nhìn thấy ma, còn Lâm Thanh Hà thì vô cùng vui vẻ.
Chỉ có Chu Linh Hoa khác biệt, bên ngoài cô ấy vẫn tỏ ra bình thản, trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Trần Gia Bảo ngồi xuống, thản nhiên nói: “Tôi bảo anh quỳ xuống xin lỗi tôi nhưng trong lòng anh vẫn không phục đúng không?”
“Phục chứ, tôi không có ý kiến gì hết.” Vương Chí Kiên vội vàng gật đầu không ngừng.
“Tôi nói cho anh biết, sau này anh không được làm quấy rầy Thanh Hà,
anh có làm được không?” Trần Gia Bảo tiếp tục nói, tuy rằng giọng điệu
bình thản, nhưng vẫn khiến Vương Chí Kiên cảm thấy bị áp lực vô cùng.
“Đồng ý, tất nhiên là đồng ý rồi.” Vương Chí Kiên vội vàng gật đầu,
nói: “Là tôi có mắt như mù, không biết anh Trần là bạn của cô Tạ, thật
có lỗi với anh quá, mong anh tốt bụng bỏ qua chuyện này, đừng chấp nhặt
mấy chuyện vặt vãnh này.”
Cô Tạ? Chẳng lẽ là Tạ Cẩm Tú?
Ngay lập tức, trong lòng Đàm Mỹ Tiên cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi.
Trần Gia Bảo không nói lời nào, Vương Chí Kiên cũng không dám đứng lên, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên vô cùng kì lạ.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào là một người đàn ông trung niên mặc vest.
Ông ta nhìn xung quanh một lượt, đến khi nhìn thấy Trần Gia Bảo, hai
mắt ông ta sáng lên, cũng không để ý Vương Chí Kiên, trực tiếp đi đến
trước mặt Trần Gia Bảo, cúi đầu nói: “Anh là Trần Gia Bảo đúng không?”
“Đúng vậy, chính là tôi, ông là ai?” Trần Gia Bảo nghi ngờ hỏi.
Người đàn ông trung niên mỉm cười, kính cẩn nói: “Xin chào anh Trần,
tôi là Dư Huy, quản lí của khách sạn Phi Dương, không biết là anh Trần
đang ở trong này dùng bữa, mong anh thứ lỗi vì sơ suất của chúng tôi. Để bày tỏ ý muốn xin lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ miễn phí toàn bộ chi
phí cho bữa ăn này, hơn nữa . . . .”
Ngay sau đó, Dư Huy lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Trần Gia Bảo, cười
nói: “Đây là thẻ VIP kim cương của khách sạn chúng tôi, về sau ở nếu anh sử dụng bất cử dịch vụ nào trong khách sạn chúng tôi, chỉ cần đưa thẻ
này ra sẽ được giảm giá 50%.”
Trần Gia Bảo suy nghĩ một chút thì hiểu ngay, chắc chắn chuyện này là do Tạ Cẩm Tú làm, anh cười nói: “Được, tôi sẽ nhận thẻ này, ông đi
trước đi.”
Trong lòng Dư Huy rất vui vẻ, cười nói: “Vâng, vậy tôi cũng không quấy rầy anh Trần dùng bữa nữa .”
Chờ đến sau khi Dư Huy rời đi, Đàm Mỹ Tiên đã nhìn Trần Gia Bảo với một con mắt khác .
Khách sạn Phi Dương chính là khách sạn năm sao ở thành phố Hoà Bình
này, nghe nói người đứng sau cũng rất có địa vị, đến ngay cả bà ta cùng
chồng đến đây, người ta cũng không cấp cho thẻ VIP.
Rốt cuộc Trần Gia Bảo là ai? Đầu tiên là khiến cho một người có tiền
đồ vô lượng như Vương Chí Kiên phải quỳ xuống xin lỗi, bây giờ lại làm
cho quản lí của khách sạn Phi Dương chủ động đưa thẻ VIP đến tận tay.
Đây tuyệt đối không phải việc mà một nhân viên phục vụ như cậu ta có thể làm được.
Bây giờ bà ta đã biết mình nhìn nhầm rồi, Trần Gia Bảo chắc chắn có gia thế hiển hách đằng sau!
Nhớ tới trước đó bản thân đã khinh miệt cậu ta, Đàm Mỹ Tiên cảm thấy
xấu hổ vô cùng, sau đó, trong lòng bà ta lại cảm thấy mừng rỡ, vì thật
may mắn, Lâm Thanh Hà với Trần Gia Bảo đang yêu nhau.
Lâm Thanh Hà há to miệng, trong lòng tuy khiếp sợ nhưng càng nhiều là sự ngạc nhiên vui vẻ cùng tự hào.
Anh Bảo của mình, quả nhiên là người giỏi nhất, cho dù là chuyện gì cũng đều có thể làm được!
Mồ hôi lạnh của Vương Chí Kiên chảy xuống ròng ròng, tuy rằng anh ta
đã quỳ lâu nên vô cùng đau đầu gối, nhưng Trần Gia Bảo không nói gì, anh ta cũng không dám đứng lên.
Ngay lúc đó, Trần Gia Bảo liếc nhìn Vương Chí Kiên, vẫy vẫy tay, nói: “Trần Gia Bảo tôi từ trước đến giờ khi làm việc, đã nói câu gì thì
không thể thu lại được, nếu tôi đã bảo anh phải làm bảo vệ thì anh không được thất hứa, anh trở về rồi ba tháng sau phải làm tròn trách nhiệm
công việc của một bảo vệ, sau đó mới được về làm cái chức quản lí của
anh, bây giờ thì anh cút đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT