“A, được được. Em xin cam đoan sẽ tuyệt đối giữ bí mật, không nói cho ai biết đâu ạ.” Hà Kim Hương cũng đứng lên nhìn theo bóng dáng của Chu Linh Hoa.

Hà Kim Hương cũng không biết mình đã trở về phòng bằng cách nào nhưng lúc về đến phòng thì thấy hai người bạn đang nằm trên giường bàn tán về chuyện đã xảy ra đêm nay. Còn Đoạn Thi Dương đang ngồi trước bàn mân mê cành hoa hồng trong tay lắng nghe hai người bạn thủ thỉ về cô ấy và Trần Gia Bảo nên vừa vui vừa ngượng ngùng, ánh mắt lấp lánh niềm vui đẹp tựa ánh sao.

Nghe thấy tiếng động mở cửa nên bọn họ đều nhìn lại thì thấy Hà Kim Hương đang mở cửa đi vào.

Đoạn Thi Dương đứng lên cười nói: “Kim Hương, sao bây giờ cậu mới về vậy. Giảng viên Tân có bị thương nghiêm trọng lắm không?”

“Giảng viên Tân không sao.” Hà Kim Hương thất thần vừa ngồi xuống giường vừa trả lời Đoạn Thi Dương.

Đoạn Thi Dương thấy vậy thì hoảng sợ vội hỏi: “Hà Kim Hương, cậu bị làm sao vậy?”

“Mình không sao.” Hà Kim Hương lắc đầu rồi nhìn về phía Đoạn Thi Dương nói: “Cậu đúng thật là đã nhặt được báu vật rồi.”

Dứt lời thì lên giường nằm rồi không nói gì nữa.

Đoạn Thi Dương không hiểu gì cả.

Lại nói Trần Gia Bảo sau khi rời khỏi trường thì đứng dưới bóng cây bên đường dự định sẽ gọi điện cho Tần Ly Nguyệt hoặc Lục Bảo Ngọc hoặc Kiều Phượng Hoa nhưng nhìn đồng hồ đã mười một giờ nên nghĩ bọn họ đã ngủ rồi. Anh biết bọn họ rất mong chờ điện thoại của anh nhưng vẫn nghĩ không nên làm phiền bọn họ nghỉ ngơi nên gửi tin nhắn cho Hương Giang đến đón anh.

Chỉ một lát sau, một chiếc Sarah chạy đến dừng lại trước mặt Gia Bảo. Sau đó một người phụ nữ chân dài xinh đẹp mở cửa xe xua tan đi màn đêm tối tăm lạnh lùng băng giá mà nhào tới ôm Trần Gia Bảo: “Ông chủ, rốt cuộc anh cũng về rồi.”

Trần Gia Bảo có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của Hương Giang khẽ run lên thì dịu dàng nói: “Tôi về rồi, lên xe rồi hãy nói.”

“Dạ.” Lúc này Hương Giang mới trả lời rồi bịn rịn không nỡ rời xa vòng tay của Trần Gia Bảo. Cô mở cửa xe mời Trần Gia Bảo vào trong, nhất mực cung kính và trung thành.



Trần Gia Bảo cười cười, vừa ngồi vào ghế sau của xe còn chưa kịp đóng cửa thì một làn gió thoang thoảng mùi hương thơm kéo đến, Hương Giang lại một lần nữa lao vào lòng anh rồi chủ động hôn anh nồng nhiệt. Thật là to gan.

Trần Gia Bảo hơi sửng sốt rồi sau đó anh cũng chủ động ôm lấy Hương Giang mà hôn lại cô.

Một lát sau, đôi mắt của Hương Giang đã dạt dào tình ý mà thở hổn hển nói: “Ông chủ, xin hãy đồng ý cho em…”

Trần Gia Bảo cũng xúc động không kém liền ôm Hương Giang đặt ở ghế sau rồi anh ngồi ở ghế lái xe, nhấn chân ga chạy thẳng tới khách sạn.

Đối với Trần Gia Bảo, Hương Giang chắc chắn là một người đẹp, cô trung thành với bản thân, vì đây là lần đầu tiên ở bên cô nên việc có một đêm hoàn hảo là điều đương nhiên, không để lại hối tiếc!

Ngay sau đó, Trần Gia Bảo đã lái xe đến một khách sạn năm sao và mở một phòng sang trọng dành cho cặp đôi.

Căn phòng được bài trí lãng mạn và đa cảm, với nến đỏ, sâm panh, hoa hồng, tông hồng và âm nhạc nhẹ nhàng, du dương tạo nên một bầu không khí khác biệt và quyến rũ.

Hương Giang đã đỏ mặt rồi, tim đập thình thịch, có cảm giác ngứa ran khắp người.

Cô đi tới trên giá rượu, chủ động rót một ly rượu đỏ, cầm cốc lên, đỏ mặt bước lại bên cạnh Trần Gia Bảo, ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu, nhón gót, chủ động vươn tay chạm vào Trần Gia Bảo, dần dần đưa môi lên, môi chạm môi.

Nó không chỉ thơm, mà còn có một loại cám dỗ khác, đó là say.

Sau khi uống rượu, mặt Hương Giang càng đỏ hơn, cô dựa vào người của Trần Gia Bảo, cười khẩy và nghịch ngợm lên cổ anh.

Trần Gia Bảo cảm thấy trên cổ có chút ngứa, nhưng trong lòng lại càng ngứa.

Anh đưa tay ra ôm lấy cơ thể đang chuyển động của Hương Giang, sải bước vào phòng tắm, cùng Hương Giang tắm đôi thơm tho trong bồn tắm đầy cánh hoa hồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play