“Con mẹ nó, không phải anh yếu thận chứ?” Giọng nói của Hà Kim Hương
không giấu nổi phấn khích, thấy anh không nói gì cô ta cứ nghĩ mình đã
nói trúng tim đen của anh.
“Đàn ông là sinh vật không thể chịu được sự khiêu khích, nếu cô đã
muốn khiêu khích tôi… vậy thì chúng ta tìm đại khách sạn đi rồi đại
chiến ba trăm hiệp, để cô tự kiểm nghiệm một chút?” Trần Gia Bảo dùng
ánh mắt nóng bỏng nhìn một lượt thân thể mềm mại của cô ta nhưng ngay
sau đó lại lắc đầu: “Gương mặt của cô nhìn cũng được đấy nhưng thân hình thì… chạm vào không đủ xúc cảm, không đủ hấp dẫn kích thích đàn ông,
vẫn là thôi đi!”
Hà Kim Hương nghe xong lập tức nhíu mày tức tối, anh ta dám nói mình
chỉ có khuôn mặt nhìn được còn thân hình không có gì hấp dẫn? Anh ta
không biết mình là hoa khôi ở trường sao? Chẳng lẽ anh ta mù nên không
thấy cơ thể tỉ lệ vàng của mình?
Có người phụ nữ nào vui vẻ khi bị người khác chê xấu chứ? Huống chi
một người luôn tự thấy bản thân xinh đẹp như Hà Kim Hương. Cô ta nổi
giận giơ nắm đấm định cho Trần Gia Bảo một trận thì đột nhiên một giọng
nói quyến rũ động lòng người truyền đến: “Thật không ngờ hai người lại ở đây đúng là có duyên quá, tôi có thể ngồi ở đây không nhỉ?”
Hà Kim Hương cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, cô ta nhìn ra
đằng sau Trần Gia Bảo thì thấy Chu Linh Hoa đang đong đưa đi tới.
Khuôn mặt tươi tỉnh, ánh mắt trong suốt, cả người toát lên vẻ cao quý dường như cự tuyệt tất cả những ai muốn đến gần cô ta. Đâu còn nhìn ra
được một Chu Linh Hoa mới nãy không lâu còn quỳ trên mặt đất vừa quyến
rũ vừa lấy lòng người khác?
Nhìn thấy thần tượng đến, Hà Kim Hương lập tức bỏ tay xuống tỏ vẻ
ngoan ngoãn rồi lườm Trần Gia Bảo một cái tỏ ý “anh cứ đợi đấy”, sau đó
vội vàng đứng lên, cười tươi tắn nói: “Thì ra là chị Linh Hoa, đương
nhiên rồi chị ngồi đi ạ!”
Chu Linh Hoa không khẳng định cũng không phủ nhận, chuyện cô là tình
nhân bí mật của Trần Gia Bảo tuyệt đối không thể để người khác biết.
Hà Kim Hương tưởng rằng mình đã đoán đúng, hai mắt lấp lánh lộ rõ sự
khao khát: “Chị Linh Hoa, sau khi tốt nghiệp em nhất định phải xin vào
Hòa Bình làm việc, trở thành đồng nghiệp của chị và chủ tịch Hàn Đông
Vy.”
“Chắc em phải thất vọng rồi, bởi vì sắp tới chị và cả chủ tịch Hàn
Đông Vy đều sẽ rời khỏi thương nghiệp Hòa Bình.” Chu Linh Hoa lơ đãng
nói, tiết lộ một tin tức lớn.
Hà Kim Hương kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi, tại sao ạ? Thương nghiệp Hòa Bình là doanh nghiệp tiêu biểu như vậy?”
“Bởi vì chị và chủ tịch Hàn sắp chuyển sang làm việc cho Tập đoàn Gia Vy.” “Tập đoàn Gia Vy? Tại sao trước giờ em chưa từng nghe nói đến nhỉ? Không lẽ Tập đoàn Gia Vy còn lớn hơn cả thương nghiệp Hòa Bình?” Hà Kim Hương há hốc mồm ngạc nhiên hỏi.
Chu Linh Hoa liếc Trần Gia Bảo một cái rồi nói: “Tập đoàn Gia Vy mới
thành lập, có vốn đầu tư hơn rất lớn, là một tập đoàn Y dược có trang
thiết bị hiện đại sử dụng công nghệ tiên tiến nhất. Không chỉ có vậy,
tập đoàn này còn chế tạo và nắm giữ nhiều phương thuốc bí mật. Đáng chú ý nhất là ông chủ của sản nghiệp này là một nhân vật cực kì lớn. Chị tin
rằng có sự dẫn dắt của người này, không lâu sau Tập đoàn Gia Vy sẽ trở
thành tập đoàn Y dược đứng đầu Việt Nam.”
Trần Gia Bảo khẽ nhếch miệng, không nói gì. Chu Linh Hoa này nói một hồi thành ra nịnh hót nghe rất lọt tai!
Những lời cô vừa nói tuy rằng nghe ra sự nịnh nọt nhưng cũng là lời
thật lòng. Bởi lẽ cô đã nắm được tin cách đây vài ngày, Hàn Đông Vy đã
đến nhà họ Tạ tìm ông già Tạ An Tường để từ chức chủ tịch bên Hòa Bình,
sau đó dốc sức cống hiến cho Tập đoàn Gia Vy. Nhưng Tạ An Tường khéo léo từ chối Hàn Đông Vy với lí do tạm thời chưa có ai thích hợp với vị trí
chủ tịch của cô.
“Mục Lương Huy?”
Chu Linh Hoa đứng bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện thì cảm thấy cái tên Mục Lương Huy hơi quen.
Đột nhiên cô nhớ ra trước đó khi cô gọi điện cho Lâm Thanh Hà thì cô
bé đã từng nhắc đến Mục Lương Huy. Theo như những gì mà Lâm Thanh Hà nói thì Trần Gia Bảo đã dạy dỗ Mục Lương Huy một trận nhớ đời, thậm chí đến bố của Mục Lương Huy cũng phải chạy đến xin lỗi Trần Gia Bảo. Có thể
nói, trước mặt Trần Gia Bảo thì Mục Lương Huy cũng chẳng hơn gì mấy tên
đi quấy rối sinh sự.
Chu Linh Hoa nghĩ đến đây thì lắc đầu và mỉm cười, không ngờ Hà Kim
Hương lại cho rằng Mục Lương Huy lợi hại hơn Trần Gia Bảo, thật là quá
nực cười.
Đương nhiên chuyện này cũng không thể trách Hà Kim Hương được, bởi vì bất cứ ai cũng không thể ngờ ông chủ đứng đằng sau tập đoàn Gia Vy, bá
chủ thế giới ngầm ở tỉnh Hòa Bình lại trẻ như thế, hơn nữa còn khiêm tốn đến mức ngồi taxi đến tìm Đoạn Thi Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT