Khóe miệng anh cũng giương ra một nụ cười nhẹ, gật đầu nói: “Điểm này tôi cũng đồng ý.”
Kim Hương hơi do dự, sau đó cô ta hít sâu một hơi nói: “Vậy tôi hy
vọng sau này anh có thể tránh xa Thi Dương, tốt hơn hết là không nên gặp lại cô ấy.”
“Ồ? Tại sao?” Trần Gia Bảo mở mắt, nhướng mày hỏi.
Hà Kim Hương đứng dậy đi về phía trước vài bước, sau đó cô ta dừng
lại bên hồ, quay lưng lại với Trần Gia Bảo nói: “Thi Dương xinh đẹp,
xuất sắc và còn rất chăm chỉ. Cô ấy xứng đáng với một người đàn ông tốt
hơn, còn anh không xứng với cô ấy, nếu anh thực sự muốn tốt cho Thi
Dương thì hãy tránh thật xa khỏi cô ấy đi!”
Cô ta nói xong, đột nhiên xoay người lại nhìn thẳng về phía Trần Gia
Bảo. Ánh mắt kiên định, ý tứ không thể từ chối, nhìn qua khí thế mười
phần!
Đương nhiên là ở trước mặt Trần Gia Bảo, khí thế của cô ta có thể chẳng là cái gì.
“Ha.” Trần Gia Bảo cười nhẹ một tiếng, cực kì hứng thú nói: “Tôi không xứng với cô ấy sao? Từ đâu cô nhìn ra điều này vậy?”
Trong mắt Hà Kim Hương lộ ra vẻ khinh thường, cô ta nói: “Từ cách anh đến tìm Thi Dương bằng một chiếc taxi, hơn nữa anh ăn bữa cơm còn để
con gái phải đãi khách. Thậm chí anh còn không học đại học, nghề nghiệp
lại còn là một bác sĩ đông y lừa dối. Như vậy chưa đủ rõ ràng sao?”
Trần Gia Bảo hơi nhíu mày nói: “Tôi phải sửa lại cho cô một chút, đông y là y học hàng thật giá thật.”
Kim Hương bĩu bĩu môi, rõ ràng không đồng ý mà nói: “Vậy thì lùi một
bước mà nói, cho dù là bác sĩ đông y thật nhưng tôi cũng nghe nói bác sĩ đông y càng già thì tay nghề càng cao.Tuổi anh còn trẻ như vậy, có thể
có y thuật cao thâm đến đâu chứ? Nếu như Thi Dương trở thành bạn gái của bạn, anh lấy gì để mang lại hạnh phúc cho cô ấy?
Tôi cũng nói thật với anh, từ lúc Thi Dương nhập học đến giờ, những
người theo đuổi cô ấy đã nhiều không thể đếm xuể. Trong số đó, có rất
nhiều người theo đuổi ưu tú hơn anh, thậm chí theo như tôi biết thì còn
có cả cậu chủ nhà giàu Mục Lương Huy, một trong những người nổi tiếng
trong xã hội thượng lưu của tỉnh!
Bố của Mục Lương Huy là một người lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng,
có thể làm mưa làm gió trong giới kinh doanh của tỉnh, tiền tiêu vặt
hàng tháng của Mục Lương Huy ít nhất là trăm triệu. Mỗi ngày đều có xe
hơi cùng rượu ngon đưa đón đến các hội họp cao cấp. Cho dù anh có thực
sự giỏi, có động lực tới đâu đi nữa. Ba mươi năm sau, cũng chưa chắc anh đã có thể chạm tới tầng lớp của Mục Lương Duy đâu. Đối với phụ nữ mà
nói, có bao nhiêu lần ba mươi năm chứ, để đứng đó chờ đợi một tương lai
mơ hồ hư ảo sao?
Thay vì sau này sẽ bị đối thủ khác đánh bại, tốt hơn hết là hiện tại
anh nên biết rút lui đi. Như vậy còn có thể cứu vớt chút mặt mũi đáng
thương của chính mình, cũng có thể cho Thi Dương một tương lai tốt hơn.
Đây là chuyện tốt cho cả hai người, nói ngắn gọn, anh đã định trước là không xứng với cô ấy rồi!”
Vui vẻ hả hê nói xong một hồi, trong lòng Hà Kim Hương cảm thấy có
chút không nhẫn tâm. Nghiêm túc mà nói, Trần Gia Bảo và cô ta vốn không
thù không oán, giáng một đòn tàn nhẫn như vậy với Trần Gia Bảo, lòng tự
trọng của người đàn ông này nhất định sẽ bị đả kích một đòn cực mạnh.
“Mặc dù làm như vậy tôi cũng cảm thấy rất có lỗi với cả Trần Gia Bảo
anh lẫn cô ấy, nhưng tôi phải làm vì lợi ích của Thi Dương. Cho dù khi
cô ấy biết chuyện này có oán hận tôi đi chăng nữa, nhưng đợi một thời
gian nữa, cô ấy chắc chắn sẽ biết ơn tôi!” Hà Kim Hương thầm thở dài một hơi.
Bỗng Trần Gia Bảo lắc lắc đầu cười, anh vừa cười vừa nói: “Hà Kim
Hương à Hà Kim Hương, chỉ với một Mục Lương Huy thôi đã khiến cô ngưỡng
mộ như vậy, tầm nhìn và khuôn mẫu của cô hóa ra cũng chỉ có thế. Cô có
biết Mục Lương Huy ngồi tít trên cao đó ở trong mắt cô, ở trước mặt tôi
đến cả tư cách để nói chuyện lớn tiếng cũng chẳng có hay không?”
Khi Trần Gia Bảo đưa Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã đến trường đại học để đưa tin, Mục Lương Huy đó đã từng đánh chủ ý lên hai cô gái này. Kết quả sau khi biết được thân phận thực sự của Trần Gia Bảo, anh ta bị dọa tới sợ chết khiếp, còn bị bố mình tận tay cho một cái tát. Tất nghĩ nếu anh ta còn gặp Trần Gia Bảo lần nữa, có khi run sợ còn khoa trương hơn
cả chuột khi nhìn thấy mèo.
Đương nhiên là Hà Kim Hương không biết tất cả những chuyện này. Cô ta khẽ cau mày, lời xin lỗi vừa dành cho Trần Gia Bảo đã ngay lập tức biến mất, sau đó trở thành chế nhạo mà nói: “Hóa ra ngay cả Mục Lương Huy
cũng không ở trong mắt anh, anh quả thật là ngạo mạn khiến người khác
tức cười!”
“Không.” Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Trình độ của một người quyết định tầm nhìn và khuôn mẫu của chính họ. Có lẽ theo ý kiến của cô thì tôi
rất kiêu ngạo, nhưng trong mắt tôi, đã xem như rất khiêm tốn rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT