Ngay cả ánh mắt Hà Kim Hương phút chốc cũng sáng lên, cô ta cảm thấy Trần Gia Bảo lúc này rất khí phách, cũng rất quyến rũ. Cảm giác trong lòng đối với Trần Gia Bảo có chút thay đổi nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khinh thường anh như cũ, nói: “Cắt! Chẳng qua anh chỉ nói đúng quá khứ của tôi mà thôi. Ai biết được có phải anh đã bí mật điều tra tôi không? Nếu anh thực sự tài giỏi, hãy nói về tương lai của tôi, nếu được như thế mới có thể khiến tôi chịu phục.”

Lời này của cô ta rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý, Trần Gia Bảo nhún vai nói tiếp: “Thiên Sơn Độn là động hào vì thượng chín, Càn kim biến thành Đoái kim, thay đổi thành quẻ Trạch Sơn Hàm. Hàm thông với Cảm, quẻ ví như nữ ở trên, nam ở dưới, nam nữ có tâm tương sinh, cảm ứng lẫn nhau. Có câu là “Thiên giao địa cảm đạo thiên nhiên, tâm hữu linh tê nhất tuyến liên” đại diện cho một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Vì vậy cô nên chú ý hơn trong thời gian gần đây, vì bạch mã hoàng tử của cô sẽ xuất hiện trong hai ngày nữa.”

Hà Kim Hương “xùy” một tiếng, nói: “Toàn lời vớ vẩn, tôi đã quyết tâm học tập chăm chỉ để sau này trở thành người phụ nữ nổi tiếng trong giới kinh doanh. Cho dù muốn tìm bạn trai thì cũng phải sau khi đi làm, sao có thể xuất hiện bạch mã hoàng tử trong có những ngày này?”

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng cô ta vẫn có chút mong đợi.

“Tin hay không thì tùy cô thôi.” Trần Gia Bảo thản nhiên cười nói: “Hoá ra đồ lót của cô là màu trắng.”

Ngay khi lời này vừa dứt, Đoạn Thi Dương và Hà Kim Hương lập tức hóa đá.

Ngay sau đó, Hà Kim Hương kinh ngạc hỏi: “Anh cũng tính ra được cái này sao?”

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy màu trắng nên chọn một bộ nội y màu trắng để phối hợp với nó, ngay cả Phi Dương cũng không biết. Nếu Trần Gia Bảo có thể đoán ra những chi tiết này thì anh thực sự nên được gọi là “Bán tiên”.

Ai ngờ Trần Gia Bảo lại lắc đầu nói: “Không, tôi chỉ muốn nhắc là chiếc dây đeo của cô đã tuột xuống và áo ngực của cô gần như đã lộ ra ngoài rồi.”

Hà Kim Hương vội vàng nhìn xuống, thoáng cái gương đã mặt ửng hồng. Cô ta thấy dây áo bên trái đã tuột xuống không bết từ lúc nào, lộ ra bờ vai tròn trịa trắng như tuyết và dải áo ngực màu trắng kem.

Khung cảnh đẹp đẽ và tràn ngập sự cám dỗ.

“Tôi… tôi đi vệ sinh.” Hà Kim Hương nhanh chóng kéo dây áo lên, đỏ mặt đi vào phòng toilet để che giấu xấu hổ.

Vào phòng toilet, vừa mới đóng cửa lại Hà Kim Hương đã dựa vào cửa, ôm lấy gò má nóng rực nói: “Thật xấu hổ quá, đã để Trần Gia Bảo được hời rồi. Nhưng anh ta nói hai ngày nữa bạch mã hoàng tử của mình sẽ xuất hiện. Người đó sẽ là ai chứ?”



Trong lòng cô ta mong chờ, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ bừng lên.

Cùng lúc đó, trên bàn chỉ còn lại Trần Gia Bảo và Đoạn Thi Dương.

“Anh Bảo, cái quẻ anh vừa tính cho Kim Hương có phải là thật không?” Đoạn Thi Dương không kiềm nổi tò mò. Anh chỉ cần nhìn người khác là có thể bói ra được, điều này quá thần kỳ.

Trần Gia Bảo thoải mái hào phóng thừa nhận: “Dĩ nhiên là đang lừa cô ta.”

“Hả?” Đoạn Thi Dương ngẩn ra.

Trần Gia Bảo chớp chớp mắt cười: “Đoạn đầu nói quá khứ của cô ta đương nhiên là thật nhưng đoạn sau nói về tương lai là ba phần thật bảy phần giả. Vận mệnh của một người chỉ có thể nằm trong tay mình, muốn xem vận mệnh của người khác sao có thể đơn giản như vậy?”

Đoạn Phi Dương cảm thán nói: “Vậy mà anh vẫn nói với Kim Hương rằng bạch mã hoàng tử của cậu ấy sắp xuất hiện…”

Trần Gia Bảo “Hừ” một tiếng, nói: “Ai bảo cô ta liên tiếp khiêu khích tôi, còn châm biếm Đông y là kẻ lừa đảo. Tuy một người đàn ông tốt không đánh với một người phụ nữ nhưng tôi làm sao có thể không cho cô ta một chút bài học chứ?”

“Phụt”một tiếng, Đoạn Thi Dương che miệng cười nói: “Anh Bảo, anh thật xấu đấy.”

Rất nhanh sau đó, Hà Kim Hương đã bước trở lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giống như chuyện xấu hổ vừa rồi chưa từng tồn tại. Nhưng khi cô ta ngồi xuống lại vô tình ném cho Trần Gia Bảo một ánh mắt dữ tợn, thể hiện rõ ràng rằng lòng cô ta không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Trong bữa ăn, Hà Kim Hương không còn nói Trần Gia Bảo là kẻ lừa đảo nhưng cô ta vẫn cảm thấy Trần Gia Bảo không xứng với Đoạn Thi Dương. Nhất là khi so với người sinh ra trong một gia đình giàu có như Mục Lương Huy thì khoảng cách lại càng nhiều hơn, chỉ sợ Trần Gia Bảo cố gắng cả đời cũng không thể đạt được tình độ hiện tại của Mục Lương Huy.

Nói tóm lại, Trần Gia Bảo chắc chắn không phải là người xứng với Đoạn Thi Dương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play