Chu nhị lang nói: "Cậu ba, bây giờ trên huyện thành một lượng bạc có thể đổi được 1200 văn tiền, nếu tỉ lệ bạc tốt, có khi một lượng còn đổi được 1300 văn đó ạ."

Cậu ba Tiền cũng từng xông pha ở sòng bạc, vừa nghe thế thì hiểu ngay, hắn thở dài một tiếng, cảm thán: "Ta nhớ trước kia trên huyện thành chỉ cần 900 văn là có thể đổi được 1 lượng, ai ngờ bây giờ đồng tiền lại mất giá như vậy."

Bác cả Tiền đưa tay sờ đòn gánh, cậu ba Tiền thấy thế thì giật mình, vội vàng nhảy sang một bên, kêu lên: "Đại ca, đại ca, đệ biết sai rồi, đệ chỉ nói vậy thôi mà, chỉ nói mà thôi."

Bác cả Tiền hừ lạnh một tiếng.

Cậu ba Tiền lau mồ hôi tránh sau lưng Mãn Bảo, đáng tiếc ông ấy quá cao, Mãn Bảo không che được hắn, cậu ba Tiền cười lấy lòng với Chu lão đầu, "Anh rể, vậy huynh xem.."

Chu lão đầu nói: "Cắt bạc đi, nhà ta cũng còn ít tiền đồng, Mãn Bảo, con cứ tính hết của bác cả, bác hai ra đã."

Mãn Bảo tính cả buổi, còn kiểm tra đối chiếu kỹ càng mới nói: "Của bác hai là 12150 văn, đổi thành bạc là 10 lượng, dư 150 văn; nhà bác cả là 16900 văn, đổi thành bạc là 14 lượng, dư 100 văn."

Bác cả Tiền cười híp cả mắt.

Cậu ba Tiền không khỏi có chút ghen tị, "Đại ca, nhà huynh gánh nhiều lúa mạch tới thật, sớm biết thế thì đệ cũng bảo vợ và con dâu đến."

Bác hai Tiền liếc mắt nhìn ông, nói: "Ai bảo đệ không sinh thêm đứa con trai, hai phòng chúng ta đều có ba đứa con trai."

"Đệ muốn sinh là sinh được hả?"

Chu lão đầu không kìm được nói giúp bác hai, "Tam đệ, không phải năm đó đệ nói sinh nhiều con trai còn phải tốn tiền cưới vợ, không bằng không sinh ư?"

Hiển nhiên mọi người đều biết chuyện này, đám tiểu bối Chu đại lang xoay đầu đi không nỡ nhìn thẳng, ngay đến Mãn Bảo cũng không khỏi gật đầu, còn kéo tay cậu ba Tiền nói, "Cậu ba, bây giờ biết rồi cũng chưa muộn, sau này cậu cứ bảo anh họ đối tốt với chị dâu một chút, để cho bọn họ sinh nhiều cháu trai cho cậu là được."

"Con còn nhỏ thế, biết cháu trai là gì không?"

"Biết chứ ạ, tam tẩu và tứ tẩu của con mới sinh thêm cho con hai cháu trai mà."

Cậu ba Tiền cũng biết chuyện này, chỉ là hôm đầy tháng của hai đứa trẻ vào đúng lúc bận rộn vụ xuân, cho nên bọn họ còn chưa qua đây thăm cháu, vốn cũng đang định chờ lúc Đoan Ngọ thì tới nhà xem thử, còn định tặng một rổ trứng gà.

Hai ngày trước cậu ba Tiền còn đang ở nhà phát sầu vì trứng gà, cảm thấy anh rể cả quá không biết thông cảm người ta, đời này chỉ vì nhà bọn họ liên tục thêm nhân khẩu mà không biết hắn đã phải biếu bao nhiêu trứng gà rồi đó.

Có điều lúc này cậu ba Tiền không còn đau lòng nữa, hắn cũng lười đôi co với cô nhóc Mãn Bảo, chỉ cười tủm tỉm nhìn anh rể.

Chu lão đầu biết hắn có ý gì, cũng không rề rà, lấy bạc ra chia luôn.

Kết quả mới vừa lấy ra một thỏi bạc, cửa chính lập tức mở rầm một cái, thật ra thanh âm cũng không phải quá lớn, chỉ là bây giờ mọi người đang im lặng, hết sức chăm chú nhìn bạc, nên âm thanh này có vẻ to vang bất thường.

Cho nên tay Chu lão đầu run lên, theo bản năng nắm chặt bạc, như sợ có ai đến cướp của ông.

Những người khác cũng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện là mấy người Tiền thị trở lại.

Tiền thị khó hiểu nhìn bọn họ, ".. Các ông túm tụm lại một chỗ làm gì, tôi ở nhà Đại Viên nghe nói Bạch lão gia đi rồi, ông nhà nó, có phải ông ở bên ngoài nói lung tung gì không, mà sao.."

Tiền thị mới nói được một nửa đã nhìn thấy đống bạc ở giữa mọi người, nhất thời cũng mất đi thanh âm.

Mà đám người phía sau bà tất nhiên cũng thấy được, các nàng không được chứng kiến lúc bán hạt giống lúa mạch, cho nên bây giờ đột nhiên nhìn thấy nhiều bạc như vậy, không có ai cảm thấy đây là bạc nhà mình.

Tận đến khi Chu lão đầu chia bạc.

Nhà bác hai Tiền dễ chia nhất, bởi vì bạc mà nhà họ Bạch trả cho bọn họ là thỏi mười lượng, trực tiếp đưa cho ông ấy một thỏi, sau đó lấy thêm 150 văn tiền đồng là được.

Ở chỗ bác cả Tiền, Chu lão đầu cũng đưa cho ông ấy một thỏi bạc và một trăm văn, sau đó cầm một thỏi khác phát sầu, ông hỏi bác cả Tiền và cậu ba Tiền, "Cắt trực tiếp hả?"

Bác cả Tiền gật đầu, cậu ba Tiền lại kêu lên: "Đừng ạ, đệ biết một thỏi bạc hoàn chỉnh có giá hơn miếng bạc lẻ, bởi vì bạc lẻ đã bị hư hao, anh rể, huynh cứ giao cho đệ, để đệ mang lên huyện thành đổi, sau đó trả huynh số bạc lẻ còn thừa là được."

Chu lão đầu còn lâu mới nghe hắn, trực tiếp quay sang nhìn bác cả Tiền.

Bác cả Tiền gật đầu nói: "Đừng nghe hắn, cứ trực tiếp cắt luôn đi, nếu mà nhỏ quá thì hai nhà chúng ta tự bù trừ cho nhau là được."

Cậu ba Tiền không khỏi kêu lên: "Đại ca!"

Bác cả Tiền liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đừng cho là ta không biết, lần trước đệ nói đệ đi vào thành mua vải, kết quả lại loanh quanh ngoài sòng bạc, trong thôn có người thấy rồi, ta nói cho đệ biết, số tiền này đệ không được cầm, để đại lang cầm."

Dứt lời thì quay đầu nói với con trai cậu ba Tiền: "Về nhà con cất tiền thật kỹ, cha con có hỏi cũng không cho, cũng không được đưa cho mẹ con, sau khi về nhà thì huynh đệ các con bàn bạc chia đều, hay đặt ở quỹ chung cũng được. Số lúa mạch còn lại của nhà các con bây giờ nếu ăn tiết kiệm chút thì có thể ăn được đến lúc thu hoạch vụ hè, nếu thật sự không được thì trộn thêm chút cám vào."

Bác cả Tiền dứt khoát bố trí cách dùng tiền cho tam phòng luôn: "Đừng có cậy có chút tiền này mà tiêu lung tung, phải nghĩ đến con của các con, chẳng quá mấy năm là sẽ phải làm mai, muốn cưới vợ hiền thì phải cần năm lượng bạc trở lên, mả gả con gái cũng phải chuẩn bị ít của hồi môn đúng không? Tổng cộng cũng bảy lượng rồi, anh em con chia ra còn có thể được bao nhiêu?"

Đại lang tam phòng gật đầu vâng dạ, cậu ba Tiền tức đến nỗi cái mũi cũng sắp bốc khói, kết quả vừa quay đầu thì thấy ánh mắt của bác cả Tiền, ngón tay ông lập tức xót lên, rụt cổ không dám nói gì.

Bác cả Tiền nói: "Về nhà nếu mẹ con có hỏi, thì cứ nói là do ta dặn."

Hai anh em tam phòng gật đầu.

Bác cả Tiền nói với Chu lão đầu: "Cắt đi."

Chu lão đầu liền bảo Mãn Bảo vẽ một đường lên thỏi bạc, còn Mãn Bảo lại tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc với cái kéo bọn họ vừa lấy ra, "Cha, cái kéo này có thể cắt bạc được ạ?"

"Cứ thử một lần xem, nếu không được thì cho lên thớt chặt bằng dao." Nhà bọn họ cũng không phải nhà có tiền, đương nhiên sẽ không đi mua kéo chuyên cắt bạc làm gì.

Cuối cùng Mãn Bảo cũng hiểu ra vì sao bạc lẻ sẽ bị hư hao, bé gãi đầu nói: "Không phải nhà ta cũng có miếng bạc sao ạ? Năm ngoái bán gừng cho hiệu thuốc, người ta cũng trả bằng miếng bạc hết mà?"

Bác cả Tiền và hai con trai nhà cậu ba nghe thấy thế, vội vàng tỏ vẻ: "Miếng bạc cũng được, như vậy chúng ta cũng không cần cắt nữa, cắt bằng kéo này làm bạc bị mẻ cũng phí lắm đó."

Cậu ba Tiền tức giận đến nỗi chống lưng quát: "Cho nên đệ đã bảo là để đệ vào thành đổi bạc đi rồi, một thỏi bạc mười lượng đổi ra không chỉ được bạc lẻ mà còn được thêm không ít tiền đồng đó, có biết không hả?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play