Mãn Bảo nhỏ như vậy, sao có thể che được hai ông anh trai, vì thế Chu đại lang bắn đôi mắt hình viên đạn về phía bọn họ, sau đó đúng lý hợp tình sai sử, "Rửa sạch lưới đi rồi mang về nhà, hừ!"

Sau đó cùng Chu tam lang nâng thùng gỗ đựng cá về nhà, trước khi đi còn đưa cả bốn đứa Mãn Bảo đi luôn.

Đại Đầu và Nhị Đầu cũng định trốn đi, lại bị Chu đại lang điểm danh ở lại.

Vì thế bốn người ở lại đưa đôi mắt hâm mộ nhìn mấy bóng dáng về nhà càng lúc càng xa.

Chu ngũ lang nhìn đủ thứ hỗn tạp dính trên lưới đánh cá, cam chịu thở dài một hơi, lần nào đánh cá, việc mọi người ghét nhất cũng là rửa lưới đánh cá sau khi đánh xong.

Chu ngũ lang và Chu lục lang đặt lưới đánh cá lên trên chỗ cỏ trông khá sạch sẽ, sau đó cùng Đại Đầu nhặt mấy thứ linh tinh như rêu, cành cây, đá và đất trên lưới xuống, sau khi nhặt sạch còn phải kéo lưới xuống sông rửa sạch lần nữa.

Lúc này mới rồng rắn vác lưới vác sọt về nhà phơi.

Lúc về đến nhà lại bị Chu lão đầu mắng một trận, bởi vì bọn họ không chỉ không về kịp lúc ăn cơm tối, còn làm cả người bẩn thỉu, tanh rình.

Chu đại lang và Chu tam lang cụp mắt ngồi im bên cạnh, như thể việc này không liên quan gì đến bọn họ.

Chu ngũ lang chỉ đành cùng lão lục dẫn Đại Đầu Nhị Đầu nhanh chóng đi tắm rửa, chờ đến khi đám người tắm rửa sạch sẽ chạy ra bàn ngồi, Chu lão đầu mới sầm mặt cầm đũa bảo mọi người ăn cơm.

Thức ăn tối nay rất phong phú, không chỉ có hai bát cá con, còn có một tô đậu phụ to hầm cá và hai đĩa cá rán, là cá to rán.

Còn có ba loại rau.

Tuy rằng nhiều thức ăn, nhưng nhà họ Chu cũng nhiều người, bất kể trên bàn có bao nhiêu thức ăn, cũng có thể ăn hết sạch.

Mà thức ăn tối nay không chỉ phong phú, còn là do tiểu Tiền thị làm, nên càng ngon hơn.

Cuối cùng tất cả mọi người đều cảm thấy mỹ mãn, hiếm khi nào mà người lớn cũng được ăn no căng, dù sao lương thực cũng không nhiều đến nỗi có thể ăn thoải mái, bình thường mọi người ăn cơm tối chỉ ăn no bảy tám phần thôi.

Tuy rằng no căng, nhưng Chu lão đầu vẫn rất thích loại cảm giác này, ông để bát xuống rồi nói: "Ngày mai là trung thu, lão tứ, ngày mai con lên chợ mua hai cân thịt về đi."

Sau đó nhìn sang phía vợ.

Tiền thị nhấc mí mắt lên nhìn ông, khẽ gật đầu nói: "Bữa cơm ngày mai vợ lão đại vẫn làm nhé."

Lời này vừa dứt, mọi người đều cảm thấy thỏa mãn, Chu Hỉ cười nói: "Đại tẩu, để ngày mai muội cho gà ăn cho."

Phùng thị cũng nói: "Để muội quét sân, đại tẩu, bao giờ nấu ăn thì nhớ gọi muội một tiếng, để muội nhóm lửa cho tẩu."

Hà thị và Phương thị cũng rối rít tỏ vẻ các nàng sẽ làm tốt mấy việc nhà khác, tiểu Tiền thị chỉ cần phụ trách nấu cơm là được.

Đến Tết trung thu, người trong thôn thường sẽ ăn một bữa ngon, sau đó bảo bọn trẻ bái nguyệt nương nương là coi như kết thúc.

Nghe nói trên huyện thành mới là náo nhiệt, đặc biệt là buổi tối, "Ở mấy huyện thành giàu có á, vừa đến trung thu là cả thành sẽ treo đầy hoa đăng, hoặc treo đèn có câu đố để người ta đoán, còn có người diễn xiếc khỉ, xiếc lửa, thú vị lắm."

Chu tứ lang nghi hoặc hỏi: "Mấy cái này không phải là nguyên tiêu* mới có sao?"

*Tết nguyên tiêu: Rằm tháng giêng, hay ở Việt Nam là Tết thượng nguyên.

"Nguyên tiêu cũng thế, mà trung thu cũng thế." Mãn Bảo nói: "Đây là Phó nhị tỷ tỷ nói, năm ngoái nàng đi Miên Châu tham gia hội đèn lồng, chỉ là có khả năng năm nay cha nàng sẽ thăng chức, cho nên không cho các nàng ra ngoài lung tung, không được đi nữa."

Không chỉ Chu tứ lang, đến Phương thị cũng nghe say sưa, không kìm được hỏi: "Miên Châu có, còn huyện thành chúng ta không có hả?"

"Có thì vẫn có, chỉ là không được náo nhiệt bằng Miên Châu, nghe nói không có nhiều đèn lắm, nhưng cửa hàng ở hai bên đường cũng sẽ treo đèn ra."

Phương thị ước ao nói: "Nếu có thể đi xem thử thì tốt."

Chu tứ lang cũng chưa đi lên huyện thành buổi tối bao giờ, càng chưa từng tham gia mấy hoạt động náo nhiệt như vậy, nhất thời có chút ngo ngoe rục rịch.

Hắn vừa xao động, thì không ngồi yên trên ghế được nữa, mông dịch tới dịch lui, nhưng vừa quay đầu nhìn sang cha mẹ đang nói chuyện, thì lập tức như quả bóng xì hơi, tiếc nuối cúi đầu.

Phương thị thấy thế thì nói nhỏ: "Kiểu gì cũng sẽ có cơ hội lên huyện thành thôi."

Lúc này Chu tứ lang mới thấy đỡ hơn một chút, thấy Mãn Bảo còn đang vui vẻ đàm luận với bọn lão ngũ, hắn liền xen mồm nói: "Mãn Bảo, muội có đi lên huyện thành xem hội đèn lồng không?"

Mãn Bảo hỏi: "Có đồ ăn ngon không?"

Chu tứ lang: ".. Chắc là có."

Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Hội đèn lồng toàn diễn ra vào buổi tối, nếu chúng ta đi xem hội đèn lồng, thì buổi tối chúng ta ở đâu?"

Bây giờ Mãn Bảo cực kỳ tiết kiệm, ngoài ăn ra, tất cả các chi tiêu khác bé đều không muốn đầu tư, bởi vậy nói: "Nếu đồ ăn bán ở đêm hội đèn lồng cũng bán vào ban ngày thì tốt."

Chu ngũ lang cũng chỉ có hứng thú với ăn, hưng phấn hỏi: "Nếu không thì mai chúng ta lên huyện thành xem thử đi, muội út, không phải muội được nghỉ đấy sao?"

Đám Đại Đầu nghe thấy thế, lập tức đưa mắt trông mong nhìn cô nhỏ.

Chu tứ lang:. Hình như hắn vừa bị phân công nhiệm vụ vào ngày mai.

Chu tứ lang chộn rộn, nhỏ giọng nói: "Muội út, muội út, muội nói với cha, ngày mai chúng ta lên huyện thành mua thịt."

Chu ngũ lang và Chu lục lang cùng nhau cô lập hắn, "Bọn đệ đều là người chưa lập gia đình, không chơi với người đã có vợ."

Chu tứ lang căm giận, "Chẳng đến hai năm nữa thì đệ cũng phải thành thân thôi."

Chu ngũ lang thuận miệng nói: "Đến lúc đó bọn đệ sẽ không chơi với trẻ con."

"Đúng thế, đúng thế," Chu lục lang nói: "Huynh xem đại ca nhị ca tam ca có chơi với bọn đệ đâu, bây giờ huynh là ở đội bên kia rồi."

Chu tứ lang quay đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện đại ca nhị ca và tam ca đang cầm ghế ngồi cách cha mẹ không xa, đại tẩu nhị tẩu và tam tẩu cũng đang ở bên đó, cả đám người đang nói về chuyện trồng lúa mạch vụ đông.

Lại nhìn bên này, hắn và Phương thị đang ngồi giữa một đám trẻ con, lớn nhất là Chu tứ lang hắn, nhỏ nhất là Tứ Đầu đều ngồi ở bên này.

Chu tứ lang:.

Mà mấy người lớn bên kia cũng phát hiện chỗ bọn họ bỗng dưng yên lặng, Chu đại lang quay đầu nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: "Lão tứ, chơi cho cẩn thận, đừng có bắt nạt Mãn Bảo."

Chu tứ lang:.

Hiển nhiên Phương thị cũng phát hiện ra điểm này, không khỏi phì cười ra tiếng, ôm bụng suýt chút nữa cười lăn ra.

Chu tứ lang vội vàng giơ tay che chở nàng như gà mái bảo vệ gà con, căng thẳng nói: "Nàng phải cẩn thận vào chứ, không chốc nữa lại kêu đau bụng."

Chu ngũ lang và Chu lục lang ghét bỏ xoay đầu đi, tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Mãn Bảo.

Mãn Bảo ngẫm nghĩ, trung thu tiên sinh cho nghỉ ba ngày, tuy rằng có không ít bài tập, nhưng vẫn còn khá nhiều thời gian, quan trọng nhất là tiến sĩ D cũng bị cấm ngôn ba ngày, việc buôn bán tạm thời không làm được nữa, bèn gật đầu đồng ý.

Bé cũng muốn vào thành đi gặp Phó nhị tỷ tỷ.

Mãn Bảo chạy ra nói với mẫu thân.

Tiền thị cũng không ngăn cản Mãn Bảo vào thành, chỉ cần bé muốn đi, thì gần như Tiền thị đều sẽ đáp ứng, vì thế bà thoáng nhìn sang đám Chu tứ lang, cười xoa đầu bé: "Đi đi, chỉ là phải nghe lời ngũ ca lục ca con, không được chạy lung tung."

Chu tứ lang lập tức sấn lên nói: "Mẹ, con cũng đi nữa, con sẽ trông Mãn Bảo cẩn thận."

"Con cứ để ý vợ con là được, Mãn Bảo có lão ngũ lão lục trông rồi," nói tới đây, Tiền thị quay đầu nói với đám Chu đại lang: "Ngày mai quét dọn nhà xong, các con cũng dẫn con mình vào thành chơi một chút, quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có một hai dịp được thoải mái vậy thôi."

Dù là người trầm ổn như Chu đại lang, chất phác như Chu tam lang cũng khỏi vui vẻ ra mặt.

Chu lão đầu chờ đến khi bọn trẻ tan hết, mới quay đầu sang hỏi Tiền thị, "Bà có muốn vào thành xem không?"

Tiền thị liếc ông một cái, nói: "Tôi vào thành làm gì? Muốn đi thì ông tự đi đi."

Chu lão đầu hơi thất vọng, gõ gõ tẩu thuốc, lẩm bẩm nói: "Tôi đi làm gì, tôi mới không thèm đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play