Đại Cát đi theo Bạch Thiện Bảo đến nhà họ Chu.

Nhìn thấy hai người, Hà thị liền cười cầm thêm hai cái bát ra, lại lấy mấy quả trứng gà nấu thêm một món.

Đương nhiên, món cuối cùng này là do tiểu Tiền thị làm, tuy đều là trứng gà, nhưng người làm khác nhau, hương vị cũng khác nhau.

Chia hai bàn ăn, người lớn một bàn, đám trẻ một bàn.

Mãn Bảo quay đầu nhìn Bạch Thiện Bảo, Bạch Thiện Bảo cũng nhìn bé, sau đó hai người chớp mắt như thi đấu, cuối cùng đồng thời cười rộ lên.

Đại Cát kiên trì ngồi giữa một đám trẻ yên lặng cúi đầu ăn cơm, không quá bận tâm.

Quản bọn họ làm gì, dù sao hắn cứ đi bên người thiếu gia là được.

Ăn cơm xong, Mãn Bảo lập tức chạy ra chỗ cha mẹ, ngoan ngoãn nói: "Cha, mẹ, con đến nhà Thiện Bảo làm bài tập ạ."

Chu lão đầu thoáng nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, hỏi: "Con không ngủ trưa à?"

Mãn Bảo lắc đầu, "Mới vừa ăn cơm no mà, con làm bài tập trước rồi mới ngủ trưa, sau đó con sẽ ngủ ở nhà Thiện Bảo, chờ đến lúc chạng vạng ăn cơm tối con lại về."

Chu lão đầu bèn gật đầu, "Được rồi, đi đi."

Tiền thị dặn dò bé, "Ánh nắng giữa trưa và chiều đều rất độc, các con không được đội nắng ra ngoài chơi đâu đấy."

Mãn Bảo đồng ý.

Tiền thị nhìn về phía Đại Cát đứng sau Bạch Thiện Bảo, cười nói: "Đại Cát, nhờ cháu để ý Mãn Bảo nhà ta với nhé, nếu con bé này không nghe lời, cháu cứ xách nó về đây, không phải khách khí."

Đại Cát cười đồng ý.

Dù sao hai đứa trẻ đều chơi cùng nhau, trông một hay hai đứa cũng như thế.

Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo làm mặt quỷ với nhau, sau khi hành lễ tạm biệt với Chu lão đầu và Tiền thị thì đi sang sân nhỏ bên cạnh lấy đồ.

Mãn Bảo cất sách vở và bút mực vào trong túi, sau đó mới cùng Bạch Thiện Bảo đến nhà họ Bạch.

Lúc này đang là buổi trưa, mặt trời càng lúc càng to, ánh mặt trời cũng rất chói mắt, chỉ đi đường thôi mà hơi nước đã liên tục thoát ra khỏi cơ thể, mà chắc chắn sẽ ngày càng nóng hơn.

Phải đến giờ Thân ánh nắng mới có khả năng không chói mắt như vậy nữa.

Mãn Bảo trực tiếp đi theo Bạch Thiện Bảo vào thư phòng, trong phòng mát mẻ hơn bên ngoài nhiều, vì hơi lạnh thình lình này nên Mãn Bảo ngáp một cái.

Chẳng qua bé cũng biết thời gian quý giá, không thể lãng phí để đi ngủ, cho nên vừa lấy bài tập ra vừa hỏi, "Nhà ngươi có lưới đánh cá không?"

"Đương nhiên là có, còn là cái mới nữa." Bạch Thiện Bảo nói: "Không phải năm ngoái có nước từ trên thượng du xuống, mang theo rất nhiều cá sao? Ta cảm thấy rất thú vị, nên đã bảo người mua một cái lưới mới về."

Bạch Thiện Bảo nói: "To hơn của nhà ngươi, rất chắc chắn."

Mãn Bảo yên tâm, bắt đầu mở vở ra làm bài tập.

Bạch Thiện Bảo cũng lấy bài tập của mình ra, hỏi: "Ngươi cảm thấy chúng ta ra ngoài lúc nào thì được?"

Mãn Bảo quay đầu nhìn mặt trời bên ngoài, nói: "Ta cảm thấy động vật cũng giống chúng ta, chắc chắn chúng nó cũng không thích nắng gắt, cho nên chúng ta cứ chờ bao giờ chúng nó ra ngoài thì lại ra."

Bạch Thiện Bảo cũng nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, gật đầu nói: "Được."

Thật ra cậu cũng không thích ra ngoài phơi nắng, cảm giác rất khó chịu.

Hai người bắt đầu yên lặng làm bài tập.

Đại Cát ngồi ở một góc trong thư phòng, ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Lại nói, từ sau khi tiểu thiếu gia đến thôn Thất Lí, tuy rằng càng nghịch ngợm hơn, nhưng lại rất ít khi gặp rắc rối.

Vì thế, nhiệm vụ trông chừng của hắn cũng giảm đi không ít.

Bọn họ có ba ngày để làm bài tập, ngày hôm qua bọn họ đã lên kế hoạch rồi, một ngày làm bao nhiêu bài cũng đã bàn bạc xong hết.

Cho nên sau khi Mãn Bảo làm xong bài tập hôm nay, lập tức vứt bút rồi lên giường nằm, trong nháy mắt đã ngủ rồi.

Tốc độ của Bạch Thiện Bảo cũng không khác bé lắm, bé vừa mới nằm xuống, cậu cũng viết xong.

Lúc này đã sớm qua thời gian bọn họ ngủ trưa bình thường, cho nên cậu cũng cực kỳ buồn ngủ.

Hai người mỗi đứa chiếm một đầu nằm ngủ khò khò.

Đại Cát mở mắt ra nhìn bọn họ một cái, nở nụ cười, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Cũng không mất bao lâu, chỉ nửa canh giờ sau hai đứa trẻ đã tỉnh, tinh thần tốt hơn rất nhiều.

Đại nha hoàn bên cạnh Trịnh thị mang bánh ngọt và trà đến cho bọn họ ăn, hai người ăn xong bữa trà chiều liền hưng phấn lấy giấy ra để bàn bạc chuyện lát nữa bắt chim sẻ.

"Ta cảm thấy cách làm lúc trưa không được." Mãn Bảo nói: "Có người ở đó, rất nhiều chim sẻ đều không dám lại gần."

"Còn có, tốc độ của lưới rơi xuống quá chậm," Bạch Thiện Bảo cũng tìm ra một vấn đề, nói: "Lúc nào lưới rơi xuống cũng sẽ phát ra tiếng động, mấy con chim đó chẳng phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ bay ra."

Mãn Bảo gật đầu, "Cho nên chúng ta phải bố trí lại lần nữa."

"Không cần người, chúng ta có thể đào lỗ để chống gậy," Mãn Bảo còn đọc mấy sách linh tinh nhiều hơn Bạch Thiện Bảo, đã sớm nghĩ tới một cách, "Sau đó buộc thêm dây thừng trên gậy, chúng ta có thể kéo từ xa, gậy đổ xuống thì lưới cũng rơi xuống."

Bạch Thiện Bảo gật đầu, nói: "Tốc độ phải nhanh, nên lưới không thể buộc quá cao, lúc kéo dây thừng phải kéo mạnh, nếu không lưới rơi chậm, chim sẻ sẽ bay mất."

Hai người bèn vẽ lên trên giấy, đương nhiên đây chỉ là lý luận suông, có làm được không thì phải thử mới biết được.

Mãn Bảo nhìn bản vẽ, vừa lòng gật đầu, nói với Thiện Bảo: "Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị công cụ."

Bạch Thiện Bảo nói: "Nhà ta có lưới đánh cá, cũng có gậy thẳng."

Không có, thì bảo người hầu đi kiếm là được.

"Nhà ta có hạt lúa, đến lúc đó sẽ làm mồi để dụ chim sẻ đến."

Hai đứa trẻ vỗ tay, vui vẻ xác lập kế hoạch.

Đại Cát yên lặng đi theo hai người làm cu li, đi tìm lưới đánh cá trước, sau đó lấy ba cái gậy gỗ.

Đội nắng tới trước cửa nhà họ Chu, Mãn Bảo không để Đại Cát đi vào theo, mà dẫn Bạch Thiện Bảo lén lút vào nhà.

Lúc này nhà họ Chu rất yên tĩnh, đang là lúc ánh nắng độc nhất, mà hôm nay trời còn chưa sáng bọn họ đã rời giường, đương nhiên là phải ngủ trưa để bù, cho nên mọi người, bao gồm cả đám trẻ nghịch ngợm đều ngủ rất say.

Chỗ lúa mạch nhà họ Chu gánh về đều đang phơi ở trong sân, Mãn Bảo trộm lấy vài nắm nhét vào lòng Bạch Thiện Bảo, sau đó xoay người chạy ra ngoài.

Bạch Thiện Bảo vẻ mặt ngốc nghếch ôm lúa mạch bị Mãn Bảo nhét vào chạy ra theo.

Hai người chạy một đoạn xa mới mệt mỏi dừng lại, quay đầu nhìn lại, thấy Đại Cát đang thong thả vác đồ đi phía sau cách bọn họ không xa.

Lúc này Bạch Thiện Bảo mới nhớ ra, "Sao ngươi phải trộm?"

"Đương nhiên là phải trộm, nếu để cha ta biết ta lấy lúa mạch để dụ chim sẻ, chắc chắn ông ấy sẽ giận xì khói. Đến lúc ấy cha ta mà tức điên thì làm sao bây giờ?"

"Sao cha người phải tức giận hại mình chứ, đánh ngươi là được mà?"

Giống như bác họ của hắn ấy, nếu Bạch nhị chọc hắn tức giận, hắn không chỉ tức đến bốc khói, còn sẽ đánh cho Bạch nhị một trận, cuối cùng thường là Bạch nhị bị đánh đau, còn hắn cũng hết tức.

"Cha ta không đánh ta."

Mãn Bảo lau mồ hôi trên trán, nhìn lúa mạch trong lòng bọn họ, cười nói: "Chỗ này chắc là đủ rồi, chúng ta đi thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play