Mãn Bảo ngây ra nhìn cha bé, nghiêng đầu hỏi: "Cha, con gả đi đâu cơ?"

"Đương nhiên là gả lên trấn, chẳng qua bây giờ Mãn Bảo nhà chúng ta đã giỏi như vậy, nói không chừng có thể gả cho người trên huyện đó?"

Thế thì cũng không xa, Mãn Bảo ngẫm nghĩ, lắc đầu từ chối.

Bé đã đồng ý với Khoa Khoa rồi, chờ bao giờ bé lớn sẽ dẫn nó đến một nơi thật là xa để thu thập rất nhiều thực vật, nếu lập gia đình thì thu thập kiểu gì?

Cho nên bé nói với Chu lão đầu: "Cha, con không muốn lấy chồng sớm, chờ bao giờ con làm xong hết việc mới lấy."

Chu lão đầu cười ha ha, câu trả lời này ông nghe quen rồi, chẳng chút để tâm vỗ đầu bé, cười nói: "Cuộc đời bao giờ mới làm hết việc được? Đến lúc nên lập gia đình thì vẫn phải lập gia đình."

Mãn Bảo né đầu chạy đi, cũng không tranh luận với Chu lão đầu, đợi bao giờ bé trưởng thành, kiểu gì cha già cũng sẽ thay đổi suy nghĩ.

Như đại tỷ ấy.

Trước kia lúc đại tỷ mới về nhà, cha còn nghĩ đến tháng thứ hai sẽ gả nàng ấy đi kìa, kết quả bây giờ đã hơn một năm rồi, thêm nửa năm nữa là lại hết một năm, không phải đại tỷ vẫn chưa gả đi đó sao?

Thấy con gái nhỏ chạy rồi, mà những người khác vẫn còn ngồi xổm trước mặt, Chu lão đầu lập tức phất tay chê bai, "Đi đi đi, mau làm việc đi, nếu đến trưa mà vẫn chưa gặt xong mảnh này thì đừng có về nhà."

Nhà họ Chu nhiều người, một mảnh ruộng này không cần đến buổi trưa, chỉ chưa đầy một canh giờ, cũng chính là khoảng giờ tị hai khắc bọn họ đã gặt xong mảnh lúa mạch này rồi.

Đám bé con Mãn Bảo thì ở đằng sau nhặt bông lúa bị rơi vãi dưới ruộng.

Chu lão đầu lau mồ hôi trên mặt, lúc này ánh mặt trời đã rất độc.

Hắn quay đầu nói với Chu tứ lang: "Bảo vợ con về nhà đi, chớ ở đây phơi nắng nữa, giờ chắc tam tẩu con cũng về nhà rồi, để hai nàng về làm bữa trưa."

Chu tứ lang vội vàng vâng dạ, bảo Phương thị về nhà.

Bọn họ không quan tâm lúa mạch phơi nắng dưới ruộng nữa, mà lên trên bờ bắt đầu chuyển lúa mạch vào trong sọt trúc, đây là chỗ lúa bọn họ đã bó xong lúc sáng, giờ sẽ gánh về nhà.

Đến nỗi số lúa mới gặt dưới ruộng, phơi một buổi trưa, đợi đến bao giờ ăn xong cơm tối, ánh nắng dịu đi một chút thì lại đến đây gánh về.

Thật ra nếu là mấy năm trước, Chu lão đầu càng muốn phơi lúa mạch dưới ruộng một hai ngày hơn, mặc dù lúa mạch để qua đêm sẽ bị chim sẻ và chuột trộm đi một ít, nhưng có thể dành thêm thời gian để thu hoạch những chỗ lúa mạch khác, hơn nữa cũng có thể tiết kiệm không gian trong nhà.

Nhưng lần này không thể, nghe nói có thôn gặt lúa mạch xong phơi dưới ruộng đã bị trộm, thôn Thất Lý bọn họ vắng vẻ, lại ở trên núi, có người lạ vào rất dễ thấy, cho nên tạm thời không có ai trộm.

Nhưng chẳng may có người lén lút vào thôn thì sao?

Có phải lúc nào mọi người cũng có thể thấy được đâu?

Hơn nữa phần lớn ruộng đồng đều ở ngoài thôn, người đang ở trong nhà, ai có thể nhìn được tình hình ngoài ruộng?

Về phần người trong thôn trộm cắp, nói thật là Chu lão đầu không tin có chuyện này, cho dù thật sự có người nảy sinh ý xấu, thì con thỏ cũng không ăn cỏ gần hang.

Nhưng bất kể là trộm ở đâu, thì bây giờ ông cũng không dám để lúa mạch ở ngoài qua đêm.

Năm nay thu hoạch vốn đã không tốt, nếu còn bị trộm, thì trong nhà thật sự sẽ không có gì ăn.

Chu lão đầu gánh trước một gánh về nhà, còn Chu tứ lang tránh tầm mắt của Tiền thịt, bắt đầu giở trò lười biếng, động tác cho lúa mạch vào sọt càng ngày càng chậm.

Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng phải gánh lúa mạch, chẳng qua sọt bọn họ phải gánh khá nhỏ, không cần phải lo sọt nặng đè đau vai và eo, dù sao bọn hắn cũng đang tuổi phát triển mà.

Chờ hai người lấp đầy sọt của mình, vừa quay đầu lại thì thấy sọt của Tứ ca cũng chỉ mới xếp được từng ấy thôi, cả người dựa vào chồng lúa mạch, ngáp một cái, mặt lờ đà lờ đờ như thể sắp ngủ.

Hai huynh đệ liếc nhau, lập tức chạy lên giúp đỡ, hợp lực xếp lúa mạch vào trong sọt trúc, trong nháy mắt chồng lúa đã chất cao.

Chu tứ lang tỉnh táo lại, nhìn thấy lúa mạch bên trong sọt trúc, bất mãn kêu lên:

"Đủ rồi, đủ rồi, hai đứa định làm ta mệt chết à."

"Tứ ca, bọn đệ đang giúp huynh mà."

"Đúng vậy, xếp lúa mạch cũng rất cực."

Chu tứ lang tức điên, hắn vốn muốn xếp từ từ.

Chu ngũ lang thấy hắn định bỏ lúa mạch ra ngoài, lập tức kêu lên: "Mẹ, tứ ca định lười này!"

Chu tứ lang tức giận đến mức hai mũi bốc khói, nhìn xung quanh tìm kiếm trợ thủ, sau đó phát hiện Mãn Bảo và Đại Đầu đã sớm mất dạng từ bao giờ, cũng không biết đã đi đâu.

Đương nhiên là Mãn Bảo đi tìm Chu Hổ.

Chẳng qua bé ngay cả đường đến ruộng nhà mình còn chưa thuộc lắm, đương nhiên sẽ không biết ruộng nhà Chu Hổ ở đâu, vì thế Đại Đầu dẫn đường cho bé.

Mấy đứa Đại Nha thích đi chơi cùng cô nhỏ nhất, vì thế cả đám phần phật đi theo.

Chu Hổ dẫn Đại Phúc ra ruộng gặt lúa mạch, cả một mảnh ruộng lớn như vậy mà chỉ có hai cha con, trông cực kỳ đáng thương.

Mãn Bảo chạy đến chào hỏi, "Chu Hổ ca, chị dâu Hổ đã khỏe chưa ạ?"

Chu Hổ ngẩng đầu lên, trông thấy cả đám con nít nhà họ Chu ùn ùn tới đây, trong lòng thấy hơi phức tạp, "Đã khỏe hơn rất nhiều, bây giờ vẫn đang uống thuốc, nhưng chắc qua tháng này có thể xuống giường được rồi."

Bây giờ sức khỏe của Trần thị còn chẳng bằng Tiền thị, ngay cả sinh hoạt của bản thân còn không tự gánh vác được, nhưng ít nhất là tình trạng đã ổn định hơn, không còn chảy máu nữa.

Chu Hổ rất cảm kích nhà họ Chu, bởi vì hắn cảm thấy tinh thần của vợ hắn đã tốt hơn trước đó nhiều, lời Tiền thị nói có tác động rất lớn.

"Vậy Tam Thọ thì sao ạ?"

Ý cười trên mặt Chu Hổ càng nhiều, cười nói: "Tam Thọ thì tốt hơn, bây giờ một ngày có thể uống được năm chén sữa dê, còn có thể ăn được chút cháo loãng."

Chỉ là đi tiểu hơi nhiều.

Nhắc đến chuyện này, Chu Hổ nhân tiện nói luôn: "Ta đã nhờ người đi tìm dê, đợi bao giờ tìm được dê đang xuống sữa sẽ dắt dê đến trả lại cho Bạch tiểu công tử."

Mãn Bảo vung tay, nói: "Thiện Bảo không để ý đâu ạ, hôm qua hắn còn nói với muội là muốn đi thăm Tam Thọ ấy."

Chu Hổ vui vẻ nói: "Vậy thì tốt, Nhị Lộc ở nhà đó, cửa cũng không khóa, mấy đứa cứ trực tiếp vào nhà là được."

"Thím Trần không ở nhà ạ?"

Thím Trần là mẹ vợ của Chu Hổ.

Chu Hổ lắc đầu, nói: "Bây giờ đã bắt đầu thu hoạch vụ hè, bà ấy đi về rồi."

Mãn Bảo đồng tình nhìn Chu Hổ, thảo nào mới mấy hôm không gặp mà Chu Hổ ca đã gầy như vậy, tiều tụy như vậy, vất vả như vậy.

Mãn Bảo định giơ tay vỗ vai của hắn, phát hiện không với tới, bèn coi như không có việc gì, dứt khoát hỏi hắn cách bắt chim sẻ.

Chu Hổ: "Mấy đứa muốn bắt chim sẻ hả? Con này không dễ bắt, ta toàn dùng lưới đánh cá để bắt, có đôi khi sẽ dùng cung, nhưng bắn không tốt lắm."

Chu Hổ không hề giấu diếm, lúc trước gia cảnh của nhà hắn có thể coi là đứng thứ hai trong thôn, chỉ kém hơn nhà trưởng thôn một chút, cũng bởi vì cha hắn biết săn bắn, hắn cũng biết săn bắn.

Nhưng nếu người trong thôn hỏi kĩ thuật săn thú, hắn vẫn sẽ nói, chỉ là nói rồi, người khác cũng chưa chắc đã có thể học được.

Mà người hỏi là Mãn Bảo, hắn còn nói tỉ mỉ kỹ càng hơn một chút, sau đó tiếp tục cầm liềm gặt lúa mạch.

Hắn quá bận rộn, nếu không phải vậy thì cũng không ngại phí chút thời gian bắt một đàn cho Mãn Bảo.

Nhưng bây giờ nhà hắn chỉ có hắn là lao động chính, tuổi của Đại Phúc không lớn, mặc dù có thể đỡ đần được một chút, nhưng sức vẫn có hạn. Mảnh đất này hắn đã gặt từ hôm qua, nhưng đoán chừng phải đến tối nay mới có thể gặt xong, gặt xong còn phải bó lại gánh về nhà.

Hắn cũng nghe được lời đồn về chuyện lúa mạch bị trộm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play