Mãn Bảo hỏi: "Có phải là giống như biểu diễn mô phỏng không, có thể mô phỏng lại đoạn văn mình lựa chọn?"

Trước kia lúc Mãn Bảo muốn biết cách trồng củ mài, đã từng dùng thử công năng này một lần.

Khoa Khoa nói: "Bản chất hai cái này khác nhau, phòng dạy học càng giống như phúc lợi mà Bách Khoa Quán tặng cho ký chủ."

Nó nói: "Trong tương lai, nếu sinh vật trí tuệ muốn học tập tri thức, thì có rất nhiều phương pháp, mua sách và giáo trình trong Bách Khoa Quán là cách đơn giản nhất, phòng dạy học mà ta nói chính là giáo trình trong Bách Khoa Quán."

Khoa Khoa nói: "Nếu ký chủ muốn học tập y thuật, vậy không thể chỉ dựa vào bản thân tự đọc sách tự học được, sử dụng phòng dạy học chính là cách tối đa hóa hiệu suất học tập."

Mãn Bảo cúi đầu thoáng nhìn tứ ca bé, hỏi: "Chữa những vết thương như của ca ca có phải sẽ học được rất nhanh không?"

"Nếu ký chủ lựa chọn học quyển sách <Cơ sở về chỉnh hình>, thì rất nhanh sẽ học được."

"Phòng dạy học đắt không? Một quyển cần bao nhiêu tích phân?"

"Tích phân tính theo thời gian giáo viên giảng bài," Khoa Khoa nói: "Tất cả các sách có trong Bách Khoa Quán, phàm là từng có giáo viên giảng bài, đều có thể tìm ra được, giá cả căn cứ vào giá trị của lớp học, thời gian học và tổng hợp các yếu tố khác, không thể xác định cụ thể."

Khoa Khoa dừng lại một chút mới nói: "Cho nên ta kiến nghị ký chủ mua quyền sử dụng phòng dạy học suốt đời, đây là đặc quyền ưu đãi chỉ các ký chủ được trói định ở không gian mới có, một khi đã mua, bất kể sau này ký chủ muốn học tập chương trình nào ở trong Bách Khoa Quán thì đều học được hết, sẽ không mất phí nữa."

Mãn Bảo đảo con ngươi, hỏi: "Nếu ta muốn học cái thứ người tương lai bay tới bay lui ở trên trời mà ngươi nói cũng được sao?"

Khoa Khoa bật cười, "Cũng được."

Nhưng có ích lợi gì đâu?

Nếu ngươi muốn học cách lái các loại động cơ bay*, ngươi cũng phải có một cái động cơ bay mới được chứ?

Tên gốc: 飞行器 [fēixíngqì]: Phi hành khí (tên gọi chung động cơ bay trong không trung như, khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ)

Nếu ngươi muốn học lái động cơ bay, vậy ngươi còn phải học tập cơ khí, vật liệu, dây thần kinh cảm giác và chip..

Nhưng cho dù ngươi có học hết những thứ trên, ngươi cũng không làm gì được, bởi vì tất cả đồ vật này đều là thứ mà thời đại này không có, nếu ngươi muốn làm ra nó, ngươi còn phải học những thứ trong tương lai, cái này thuộc vào phạm trù các môn lịch sử phát triển, hơn nữa ít nhất cũng phải học ngược dòng đến 6000 năm trước.

Cho nên rất nhiều ký chủ, cho dù có được hệ thống, trừ phi là ở một nơi có thời gian và không gian cách rất gần nơi của nó, hoặc là ở một không gian xa xôi, nếu không rất ít người có thể sử dụng được khoa học kỹ thuật trong Bách Khoa Quán.

Hệ thống chủ, cùng với những trí tuệ sinh vật khống chế hệ thống chủ chưa bao giờ sợ kỹ thuật trong Bách Khoa Quán bị người ta trộm mất.

Bởi vì phần khoa học kỹ thuật tiên tiến chân chính không bao giờ ở trong Bách Khoa Quán, cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể học được bằng cách lấy tư liệu.

Là một hệ thống đã có vài ký chủ, tỷ lệ thành công và thất bại là 50: 50 như nó, việc chỉ dẫn như thế nào để ký chủ có thể lựa chọn được phương hướng phát triển chính xác đã trở thành một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của nó.

Không còn cách nào, tuy rằng trong dữ liệu chính của nó chỉ có đúng một nhiệm vụ là ghi lại những sinh vật khan hiếm, nhưng sau khi trải qua mấy đời ký chủ thì nó biết, nếu muốn hoàn thành cái nhiệm vụ này, thì phải bảo đảm ký chủ tồn tại, tồn tại thật tốt, có năng lực tồn tại.

Cho nên nói theo một mức độ nào đó, sự tồn tại của cái trước phụ thuộc vào cái sau, giống như nó tồn tại dựa vào ký chủ của nó vậy.

Cho nên Khoa Khoa rất nhanh đã đánh mất ý tưởng học tập loại công nghệ cao không thực tế này của Mãn Bảo, nhưng vẫn nói cho bé, bé có thể học tập bất cứ thứ gì, chỉ cần đó là giờ học có liên quan được ghi lại trong Bách Khoa Quán.

"Vậy nếu ta học theo giáo trình, ta có thể không cần mua sách không?"

Câu trả lời Khoa Khoa không khỏi mang theo ý cười, nó nói: "Đương nhiên có thể."

Không cần sách giáo khoa ngươi cũng có thể nghe hiểu được.

Mãn Bảo lập tức tràn đầy hứng thú, hỏi: "Vậy cái này cần bao nhiêu tích phân?"

"Bởi vì đây là ưu đãi cho các ký chủ, cho nên chỉ cần 18000 tích phân."

Mãn Bảo:.

Khoa Khoa tiếp tục nói: "Chẳng qua gần đây hành tinh đang tổ chức kỷ niệm 499 năm liên minh hòa bình, Bách Khoa Quán đang có ưu đãi giảm 50%, nếu ngươi muốn mua, ta sẽ báo lại với chủ hệ thống, để ngươi cũng được hưởng ưu đãi này, như vậy là chỉ cần 9000 tích phân."

Mãn Bảo cảm thấy đắt, vì thế bĩu môi không nói chuyện.

Khoa Khoa liền nói: "Ký chủ, đây là ưu đãi đặc quyền mà đến cả sinh vật trí tuệ ở tương lai còn không được hưởng đó, ngươi suy nghĩ thử xem, toàn bộ Bách Khoa Quán có bao nhiêu giờ học và tri thức? Đến dùi cui điện còn mất 100.000 tích phân, nhưng tất cả các chương trình trong phòng dạy học này chỉ cần mỗi 9000 tích phân."

Lúc này Mãn Bảo mới không cảm thấy đắt nữa, bé nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đúng là đi học phải mất nhiều tiền mà, "Được rồi, chỉ là vì sao dùi cui điện lại đắt như vậy?"

Khoa Khoa nói: "Bởi vì đó là vũ khí, hơn nữa còn là vũ khí có công nghệ vượt xa khoa học kỹ thuật ở thời đại này."

Nó nói: "Đừng quên, ta chịu sự quản lý của Bách Khoa Quán, mà một trong những chức năng chủ yếu của Bách Khoa Quán là truyền bá tri thức."

Cho nên nó mới có thể hữu hảo với các ký chủ học tập tri thức trên hệ thống như thế, hơn nữa theo Khoa Khoa thấy, tri thức Mãn Bảo học được từ Bách Khoa Quán mới là thứ có giá trị siêu việt nhất.

Bởi vì tri thức ở thế giới này quá quý giá, mà tri thức có trong Bách Khoa Quán lại quá phong phú.

Cho dù có là thế gia vọng tộc lâu đời nhất ở đây, thì sách vở cất giữ và tri thức có được cũng kém xa Bách Khoa Quán.

Nếu người ở thời đại này biết Mãn Bảo có thứ tiện lợi như vậy, còn không biết sẽ đố kỵ đến mức nào đâu.

Bởi vì với thân phận hàn môn* của bé, lại có được văn hóa vượt qua mọi thế gia vọng tộc.

*Hàn môn: Nhà nghèo, bần hàn (nói giảm nói tránh).

Đó chính là thứ nhà người ta tích góp ngàn năm mới được đó.

Nhưng lúc này Mãn Bảo hoàn toàn không biết gì cả, bé vẫn đang đắm chìm trong nỗi đau xót và ngạc nhiên.

Đau xót là vì mình mới nhận được 10000 tích phân khen thưởng mà giờ đã bay mất 9000, ngạc nhiên là vì bài trí trong phòng dạy học.

Thao tác của hệ thống rất nhanh, sau khi Mãn Bảo xác định mua, Khoa Khoa rất nhanh đã xin được Bách Khoa Quán đồng ý, bán phòng dạy học với giá giảm 50% cho Mãn Bảo, sau đó lấy ra được một khoản hoa hồng trung gian xa xỉ, khụ khụ.. Tất nhiên, cái này không cần phải nói cho Mãn Bảo.

Mãn Bảo tạm biệt Chu tứ lang đang mơ màng sắp ngủ, trở lại trong phòng của mình, trầm ý thức vào phòng dạy học chơi.

Cách bài trí trong phòng dạy học có điểm giống trường học, nhưng cũng rất không giống.

Bởi vì trong phòng học chỉ có một cái bàn và một cái ghế, trên bục giảng thì ngoài một cái bàn, chỉ có một thứ đen tuyền treo trên tường.

Vuông vức.

Bởi vì tường ở bốn phía đều là màu trắng, nên cái thứ màu đen kia trông rất rõ ràng dễ thấy, Mãn Bảo tò mò nhìn một lát, còn hiếu kỳ bước lên phía trước chọc thử, phát hiện đó là bức tường cứng, đành phải ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.

Khoa Khoa nói: "Bây giờ ký chủ có thể lựa chọn chương trình học tập."

Một cái khung tìm kiếm xuất hiện ngay trước mắt, mà bên cạnh còn danh sách tên các quyển sách bé đã mua, có một số sáng lên, có một số là màu xám.

Mãn Bảo phát hiện, các tên sách màu xám đều là mấy quyển sách kể chuyện mà bé mua, ví dụ như người cha ác trong lịch sử mà Khoa Khoa đề cử cũng có ở trong này.

Khoa Khoa giải thích: "Sáng, chứng tỏ là sách này trong Bách Khoa Quán có chương trình học liên quan, màu xám thì là không có."

Mãn Bảo rất tò mò, "Vì sao mấy quyển truyện đều không có?"

Khoa Khoa: ".. Sách đó là để giải trí, còn dùng văn kể chuyện, sao mà cần giảng giải chứ? Ký chủ không đọc hiểu mấy quyển truyện đó sao?"

"Đọc hiểu."

"Đó, ngươi mới bảy tuổi mà đã đọc hiểu, vậy còn cần gì thầy dạy?"

Mãn Bảo cảm thấy Khoa Khoa nói rất có lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play