Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đều có rất nhiều kinh nghiệm nhổ trồng sinh vật họ nhà Nấm, được rồi, tuy rằng mấy cái đó đều là nấm độc, nhưng xác suất trồng lại được chúng nó trên đất nó sinh trưởng là rất cao.

Bây giờ hai ụ phân kia của nhà Mãn Bảo sau mỗi cơn mưa sẽ mọc ra không ít nấm độc, cho dù bị dẫm đạp, chúng nó vẫn cứ ngoan cường tái sinh trưởng, cần cù phân giải những lá cây không dễ phân hủy trong ụ phân.

Hai người đều cảm thấy, nếu phục linh cũng là họ nhà Nấm, tất nhiên cũng có thể sinh sôi nẩy nở như thế.

Hơn nữa Mãn Bảo còn có một lá át chủ bài, đó là chờ sau khi nhân viên nghiên cứu ở tương lai nghiên cứu phục linh xong, đăng tải đề mục, đến lúc đó tất nhiên bé sẽ biết cách gieo trồng phục linh như thế nào.

Cho nên hai đứa trẻ đều ngập tràn tự tin, rất nhanh đã đặt lực chú ý của mình vào việc nên chế biến phục linh kiểu gì thì ngon.

Đồ tất nhiên là lấy về nhà họ Bạch giao cho đầu bếp nữ.

Sau đó hai đứa trẻ cũng không đi, một trái một phải ngồi xổm ở gần đó xem đầu bếp nữ xử lý như thế nào.

Mãn Bảo còn nhắc nhở nàng, "Vỏ cũng có thể làm thuốc."

Đầu bếp nữ có chút luống cuống, phục linh bọn họ mua đều là thành phẩm đã được hiệu thuốc xử lý tốt, đây vẫn là lần đầu tiên thấy một gốc to như vậy đấy.

Cho nên nàng trầm tư hồi lâu, nói: "Thiếu gia, Mãn Bảo tiểu thư, hai người ra ngoài đọc sách làm bài tập trước đi, thứ này ta phải suy xét kĩ cách làm mới được."

Hai người có chút thất vọng, nhưng đúng là không thể lãng phí thời gian ở chỗ này, đành chỉ phải đi về thư phòng đọc sách làm bài tập trước.

"Ngươi nói xem, có phải phục linh ở hiệu thuốc là đã phơi rồi không?"

Bạch Thiện Bảo gật đầu, "Chắc chắn là vậy, có những loại dược liệu không chỉ cần phơi nắng, còn phải sấy khô, mỗi một loại dược đều có cách thức bào chế khác nhau, có lẽ còn có phương pháp bào chế khác."

"Lúc trước ta đã hỏi Trịnh chưởng quầy, nhưng hắn nói không rõ lắm, nếu có một quyển chuyên viết về bào chế dược liệu thì tốt."

Bạch Thiện Bảo khẳng định: "Nhà ta không có."

"Ta biết," Mãn Bảo đã quá quen với những quyển sách đứng đắn nhà cậu, cho dù chưa đọc đến nội dung trong sách, nhưng đã xem qua tên sách không chỉ một lần, tất nhiên biết trong thư phòng cậu có những sách gì. Loại sách này, không chỉ thư phòng nhà Bạch Thiện Bảo, ngay đến hiệu sách trên huyện thành còn không có nữa là.

Vì để tiện cho việc thu thập các loại thực vật, Mãn Bảo đã từng đi hiệu sách tìm loại sách này rồi, đáng tiếc không có.

Sách trong hiệu sách có đủ các thể loại từ kinh, sử, tử, tập*, trong đó chủ yếu là ba trường phái nho, đạo, pháp, còn lại là các loại tập thơ, tập văn, bảng chữ mẫu. Mấy loại sách linh tinh đề cập đến việc đồng áng, thực vật, động vật rất ít, đặc biệt là hai loại sau.

* Kinh, sử, tử, tập: Cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập (QT)

Mãn Bảo cảm thán: "Nếu có cơ hội đến châu phủ một chuyến thì tốt, không phải lần trước Ngụy thúc thúc nói châu phủ nhiều người, náo nhiệt hơn, cũng nhiều thứ hơn sao? Có lẽ hiệu sách ở đó sẽ có."

Bạch Thiện Bảo đảo con ngươi, nói: "Ích Châu lớn nhất, cách chỗ này của chúng ta hơi xa, nhưng Miên Châu thì không xa lắm, ngồi xe lừa, buổi sáng xuất phát, chạng vạng là đến rồi."

Mãn Bảo bừng bừng hứng thú hỏi, "Vậy xe ngựa thì sao?"

"Càng nhanh, chưa cần đến lúc chạng vạng đã tới rồi."

"Ngươi đi rồi sao?"

Bạch Thiện Bảo kiêu ngạo nói: "Lúc ta chuyển từ Lũng Châu tới đây đã đi ngang qua, còn ở lại đấy một đêm đó."

Tuy rằng chưa từng đi dạo ở đó, nhưng Bạch Thiện Bảo vẫn cảm thấy mình đã đi qua, cậu nói: "Có vẻ không náo nhiệt bằng Lũng Châu."

Nhưng bây giờ hai người đối với Miên Châu cũng rất mong đợi rồi.

Chẳng qua một người biết bé tạm thời không có bản lĩnh đến Miên Châu, một người thì không tìm ra lý do để tới đó, hai người nhìn nhau, đều thở dài một hơi thật sâu, cúi đầu làm bài tập, không tán gẫu nữa.

Đầu bếp nữ nhà họ Bạch có thể sẽ không nghiên cứu ra cách chế biến phục linh tươi trong một chốc này, bởi vậy Mãn Bảo làm bài tập xong, ở lại chuẩn bị bài mới ngày mai với Bạch Thiện Bảo thêm một lúc rồi chạy về nhà.

Bé muốn xem xem nhị ca đã về nhà chưa.

Chu nhị lang vẫn chưa trở về, sáng sớm hôm nay hắn mang theo không ít đồ, ngoài nấm rơm và nấm dại hôm qua bọn Chu tứ lang hái về, còn có đậu phụ tiểu Tiền thị làm, rau xanh ở vườn rau, và hai gốc phục linh không nhỏ.

Đoán chừng buôn bán không quá tốt, nên đến giờ vẫn chưa trở về.

Tiểu Tiền thị bắt đầu làm cơm tối, vừa ra khỏi cửa phòng bếp, đã thấy Mãn Bảo cầm ghế nhỏ ngồi xếp hàng ở cửa với Tam Đầu Tứ Đầu và Tam Nha, không kìm được cười ra tiếng, "Mấy đứa ngồi đó làm gì?"

Tứ Đầu nhỏ nhất mách lẻo, "Ca ca không chơi với bọn con."

Tam Nha tương đối hiểu chuyện, nói: "Các ca ca phải làm việc, chúng ta phải ngoan."

Tam Đầu thì nói: "Cô nhỏ nói bao giờ nhị thúc về sẽ có đồ ăn ngon, chúng con ở đây chờ nhị thúc."

"Con vào đây giúp mẹ rửa rau, vừa rửa rau vừa chờ."

Tam Đầu cũng chỉ lớn hơn Mãn Bảo một tháng, cậu hơi lười, không mấy tình nguyện đứng dậy.

Mà Mãn Bảo đã dẫn hai đứa cháu trai cháu gái xông lên trước, xắn tay áo bừng bừng hứng thú muốn hỗ trợ.

Tiểu Tiền thị biết tỏng là bé muốn nghịch nước đây, nào có phải là muốn giúp nàng rửa rau, chẳng qua thoáng nhìn sắc trời, hừ nói: "Rửa thì rửa đi, nhưng nếu muội dám làm ướt quần áo, ta sẽ lập tức tắm luôn cho muội, ăn xong cơm tối thì muội ngoan ngoãn ở nhà, không được ra ngoài chơi nữa."

Mãn Bảo cân nhắc giữa lợi và hại một lúc, bèn xắn tay áo lên thật cao, quyết định tuyệt đối không để ướt quần áo.

Thấy cô nhỏ của bọn họ sấn vào rửa rau, Tam Đầu cũng tích cực lên một chút, cảm thấy rửa rau cũng rất thú vị, vì thế đẩy Tứ Đầu ra, ngồi xổm bên chậu gỗ.

Tiểu Tiền thị lấy nước cho bọn họ, lại đặt rau muốn rửa ở bên cạnh, sau đó xắn tay áo vào phòng bếp tiếp tục bận việc.

Mãn Bảo và Tam Đầu là quân rửa rau chủ lực, chờ rửa xong rau bọn họ cũng không đứng dậy luôn mà là tiếp tục ngồi xổm bên chậu gỗ nghịch nước, cười hi hi ha ha không dừng được.

Chờ đến khi Chu nhị lang đẩy xe ba gác trở về, liền nhìn thấy bốn đứa trẻ đang vây quanh chậu gỗ cười toe toét nghịch nước.

Chu nhị lang thấy mặt và quần áo của bọn họ ướt rượt thì đau đầu, "Sao mấy đứa lại nghịch nước?"

Tiểu Tiền thị ở trong phòng bếp nói vọng ra: "Không sao, cứ để chúng nó chơi, ta đã đun nước ấm rồi, lát nữa sẽ tắm cho chúng nó."

Chu nhị lang nghe thấy thế bèn mặc kệ, dừng xe ba gác, dọn đồ từ trên xe xuống, hỏi: "Đại tẩu, những người khác đâu ạ?"

Tiểu Tiền thị lau tay bước ra, nói: "Vợ của Chu Hổ sắp sinh, mẹ qua đó xem, còn cha và đám lão tam chắc là lên núi, mấy em dâu thì ở bên vịnh nhỏ tưới rau."

Nàng thoáng nhìn xe ba gác, thấy đồ bên trên đều hết sạch, không kìm được nở nụ cười, "Hôm nay chắc là bán được hả?"

Chu nhị lang cũng không kìm được nụ cười, "Khá tốt, bán được hết."

Chu nhị lang thoáng nhìn mấy đứa nhỏ bên chân đang trông mong nhìn hắn, dứt khoát giơ một tay giữ Tam Đầu, một tay giữ Tứ Đầu, "Đệ đi tắm cho hai đứa này trước, tí nữa chờ mọi người về lại nói."

Tiểu Tiền thị gật đầu.

Là nên như thế, nếu không bây giờ nói, một lát người nhà về lại phải nói lại một lần, vậy thì quá phiền.

Ngoại trừ tình huống đặc thù, nếu không thời gian ăn cơm của nhà họ Chu đều là cố định, cũng bởi vậy, trước giờ cơm tối, mọi người luôn có thể trở về đúng giờ.

Ngoài Tiền thị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play