*Núi Sư Tử là một ngọn núi ở Hồng Kông.

***

Bệnh viện công lập luôn trong tình trạng không đủ giường bệnh.

Chiêm Đài được giữ lại quan sát một ngày rồi cho ra viện.

7 ngày được cho phép trong thị thực chỉ còn lại ngày, nhưng họ vẫn chưa có manh mối của kẻ sát nhân thật sự.

“Bắt đầu từ đơn giản đến phức tạp đi.

Nếu Mark cũng bị sát hại trong cùng khu căn hộ đó, xác của anh ta đã được chuyển đi trước khi phát hiện thi thể của Ôn Bích Chi.

Và, ví thử mọi chuyện giống như chúng ta suy đoán, thì chắc chắn phải có một số lượng lớn đồ đạc hoặc hành lí đã được vận chuyển ra khỏi tòa nhà ấy.” Phương Lam nói.

Sau khi ra viện, hai người về thẳng căn hộ của Ôn Bích Chi.

Từ sau vụ án, rèm vải màu vàng đất trong căn hộ đã được đổi thành rèm lụa.

Phương Lam mở cửa ban công ra, gió biển thổi vào làm rèm lụa trắng bay nhè nhẹ.

Hai người ngồi đối diện nhau trước quầy bar và ngắm cảnh Victoria xanh biếc phía trước mặt.

Nếu đây không phải là hiện trường án mạng thì đã đượm sự yên bình của ‘năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an’.

Chiêm Đài lơ đãng lắc chiếc cốc trong tay.

Cậu nghĩ một lúc rồi nói với Phương Lam: “Cô muốn kiểm tra camera giám sát à? Việc này không dễ đâu.

Tuy vợ chồng chị gái tôi có quen một vài người bạn, nhưng chưa chắc đã hữu dụng ở Hồng Kông.”

Cậu ngước mắt lên nhìn cô: “Hay là tìm lão Bạch hỏi thử xem? Mặc dù tôi quen biết đủ các tầng lớp, nhưng nếu nói đến người không lắt léo, bụng dạ tử tế, tôi cũng chỉ tin được một mình hắn.”

Phương Lam rất hiểu cậu.

Thật lâu sau khi Lục Ấu Khanh biến mất, cuối cùng cô cũng chấp nhận sự thật rằng anh đã mất tích, tiếp đến là tìm kiếm trong tuyệt vọng.

Sau khi dùng hết mọi cách có thể, chung quy sẽ không thoát khỏi việc cầu thần khấn Phật, đi xem bói các kiểu.

“Cứ mười đạo sĩ thì có đến chín kẻ rưỡi là lừa đảo, không chỉ lừa tiền mà còn lừa cả sắc.

Một lão già đạo sĩ hom hem đã bảy, tám mươi tuổi, để bộ râu dê, trông thì như người cõi tiên, nhưng lại trộn thuốc mê vào trong tàn hương rồi dỗ tôi uống.

Lão còn giấu bao cao su dưới bục làm phép, chỉ đợi tôi nằm xuống là sẽ rơi vào bẫy.” Cô nói với giọng nhẹ tênh, nét mặt thờ ơ, nhưng cô càng thản nhiên như không, trái tim Chiêm Đài lại càng đau đớn như bị bóp nghẹt.

“Tìm người là một quá trình tuyệt vọng.

Cho dù cơ hội chỉ vô cùng mong manh thì cũng vẫn muốn thử.

Huống hồ, lão nói ba hoa chích chòe về Ấu Khanh, thế mà lại chính xác…” Giọng cô mỗi lúc một nhẹ, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy được.

Chiêm Đài muốn hỏi nhưng không dám hỏi, dám hỏi lại không muốn hỏi.

Bàn tay nắm chặt lấy chiếc cốc đến độ đã bắt đầu phát ra tiếng kin kít.

Nom dáng vẻ đó của cậu, Phương Lam mỉm cười nói tiếp: “Ừ, tôi đã uống.”

Cô cúi đầu xuống, ánh hoàng hôn rọi vào qua cửa sổ, hai má cô gần như trong suốt.

Chiêm Đài dường như có thể nhìn thấy cả mạch máu màu xanh dưới làn da trắng bóc của cô.

Cô mở bừng mắt ra, nghiến răng nghiến lợi nói với vẻ mặt hơi dữ tợn: “Sau khi tỉnh lại, tôi hỏi lão khốn nạn kia, tại sao nhận của tôi 3 nghìn tệ ( khoảng 10 triệu đồng) mà lại không nói cho tôi biết chút thông tin hữu ích nào.

Tôi còn tưởng lão muốn tiếp tục moi tiền của mình, nhưng khi hỏi rõ ràng, lão lộ ra ngay ánh mắt dê già, dỗ dành tôi ngủ với lão.”

Phương Lam càng thêm tức giận, giọng nói cũng đầy căm phẫn: “Lòng tôi rối như mớ bòng bong, nhìn xuống lại thấy quần áo mình xộc xệch.

Đến lúc đó mà tôi còn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra sao?”

Cô cười tự giễu: “Cũng may mà lão khốn nạn ấy đã gần 80 tuổi, nên chỉ ‘lực bất tòng tâm’ khi đứng trước một người đã ngất đi như tôi.”

Phương Lam quay mặt sang bên, ho nhẹ một tiếng: “Bằng không, tôi đã giết lão ngay lúc đó, rồi ngồi tù đền mạng.”

“Tôi cũng không phải là cô gái ngu ngốc.” Cô nhắm mắt lại, khẽ nói: “Lần đó bị mắc mưu chẳng qua là vì lão không hỏi câu nào, chỉ xem đường chỉ tay của tôi đã có thể nói vanh vách về hoàn cảnh gia đình tôi.

Lúc cho lão xem ngày sinh tháng đẻ của Ấu Khanh, ấy vậy mà lão lại nói đúng đến tám, chín phần những chuyện trước kia.

Tôi tin rằng lão có bản lĩnh nên mới buông lỏng cảnh giác.”

Cô mở bừng hai mắt, ánh mắt lóe lên, lại hạ thấp giọng để kìm nén lửa giận chực phun trào: “Về sau, tôi mới biết được sở dĩ lão biết những chuyện đó là vì từ khi tôi bắt đầu đi xem bói, trong đám ông thầy bà cốt đã bắt đầu đồn rằng có một nàng tiên cá ngu si, cứ thả mồi là cắn câu.”

“Bọn họ mang nỗi đau cùng những gì tôi đã trải qua ra làm trò đùa trong những buổi chuyện trò tán gẫu, đến nỗi cả đám đạo sĩ lẫn thầy bói trong toàn thành phố, không ai là không biết về tôi, và cũng chỉ đợi tôi tìm đến cửa, để lừa tiền bạc của tôi, làm tổn thương tôi.”

Chiêm Đài muốn lên tiếng, nhưng lại cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, hồi lâu mới mở miệng nói: “Làm nghề này, mười người thì có đến chín người rưỡi là kẻ bịp bợm.

Hầu hết những việc bọn họ làm là trái với luân thường đạo lí, không đến nỗi độc ác tày trời, nhưng cũng chẳng đàng hoàng gì cho cam.

Bị nghiệp quật chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

“Nếu trước sau gì cũng chết, thì sống ngày nào biết ngày nấy.

Những kẻ liều mạng còn giết người phóng hóa không ghê tay, huống hồ là những việc khác…”

Cậu nghĩ đến sự đề phòng và chán ghét không hề che giấu của cô đối với cậu hồi đầu gặp mặt.

Khi đó, cậu còn có thể ‘cây ngay không sợ chết đứng’ mà đốp lại cô, rằng mình là người ‘gần bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn’.

Nhưng hiện tại, cô không chỉ trích cậu điều gì, lại khiến cậu cảm thấy chột dạ.

Mười người thì đến chín người rưỡi là kẻ lừa đảo.

Cậu chính là một nửa kia, một nửa lừa đảo.

Có lẽ sau khi trái tim đã có người thương, con người ta phải dựa vào tình yêu và sự đáp lại của người đó mới có được tự tin.

Song, cảm giác tự ti lại như hình với bóng, giống như bị trúng độc vậy.

Phương Lam chuyển chủ đề, lại nói về cậu: “Cậu là người đàng hoàng, đương nhiên là sẽ khinh thường việc làm bạn với đám người kia.

Tuy lão Bạch hơi lắm mồm và tham tiền, nhưng hắn cũng không phải người xấu, lại còn dễ mềm lòng.

Khi tôi hỏi mua Bích Trản Vân Lạp của hắn, hắn khăng khăng không chịu bán.

Sau đó, tôi bịa ra cái cớ là trong nhà có người bị bệnh nặng, và có một ông chủ người Hồng Kông rất thích Bích Trản Vân Lạp, tôi mang nó đến miền nam kiếm khoản tiền, đem về bù vào tiền thuốc men chữa bệnh.”

“Vừa nghe xong, hắn liền đồng ý luôn.

Thậm chí, hắn còn không chịu nhận khoản tiền hoa hồng mà tôi hứa sẽ chia cho hắn sau khi chuyện thành công, còn bảo là sẽ đến thay tôi chăm sóc người nhà đang bệnh nặng kia.”

“Có thể thấy là ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’.

Lão Bạch, luật sư Hình, vợ chồng anh chị cậu đều là người tốt.

Cũng bởi vì bản thân cậu tốt bụng, thẳng thắn vô tư nên mới có thể khiến những người cũng tốt bụng như vậy quý mến cậu, thích cậu.” Phương Lam nhếch khóe miệng, má lúm đồng tiền lấp ló như gợn sóng lăn tăn trên biển.

Cô vừa khen cậu.

Một giây trước, tâm trạng của cậu còn nặng nề u ám thì một giây sau đã lập tức chuyển nắng.

Chiêm Đài mỉm cười, không dám nhìn cô, chỉ có thể ngắm cảng Victoria lung linh sau lưng cô.

Lầu đầu tiên cậu nhận ra, hóa ra Hương Cảng lại đẹp đến thế.

Ráng chiều tuyệt đẹp, đường phố bắt đầu lên đèn.

Cậu đứng trong căn hộ ma ám trong khu Tướng Quân Áo, nhưng lại như đang đứng trong lòng bàn tay của người mình yêu.

Không còn gì ngọt ngào và yên lòng hơn.

“Tôi có ý này hay hơn là tìm lão Bạch.” Phương Lam đổi chủ đề, chậm rãi nói: “Cậu còn nhớ ai là người đầu tiên báo cảnh sát về việc Ôn Bích Chi và Mark xảy ra chuyện không?”

Chiêm Đài nhướng mày: “Cánh paparazzi.”

Phương Lam nói tiếp: “Đúng vậy, từ lúc hai người đó đi vào khu căn hộ cho đến khi họ ra khỏi tòa nhà, các tay săn ảnh vẫn luôn theo sát để tác nghiệp, liên tục ‘đóng quân’ dưới tòa nhà căn hộ, thậm chí còn ghi lại cả tư liệu.

Giả dụ trong tòa nhà ấy, có ai đã chuyển nhà hoặc có người nào bất thường, bọn họ rất có thể sẽ là người biết đầu tiên.

Nếu bây giờ chúng ta đã không kiểm tra được camera, chi bằng đi hỏi thăm cánh săn ảnh đã bám theo Mark và Ôn Bích Chi xem sao?”

Chiêm Đài ngẫm nghĩ một chốc, đoạn nói: “Được thì được, nhưng chức nghiệp paparazzi này nhạy cảm lắm.

A Lam, cô có bao giờ nghĩ rằng quãng thời gian 3 ngày kể từ khi Ôn Bích Chi và Mark bị sát hại cho đến lúc họ được phát hiện là đã chết, thật sự rất khéo không?”

“ 3 ngày vừa có thể đủ cho Mark chạy thoát và lẩn trốn, để đảm bảo anh ta luôn là kẻ bị tình nghi, từ đó dời đi sự chú ý của mọi người.” Chiêm Đài nói, “Vừa có thể đảm bảo việc chuyển cái xác của anh ta khỏi khu căn hộ, và dọn dẹp sạch sẽ tất cả chứng cứ tại hiện trường.”

“Nếu lâu hơn ba ngày, xác chết bị phân hủy sẽ bốc mùi, khiến người khác sinh nghi.

Thật ra, về phương diện nào thì thời gian tìm thấy thi thể sau khi chết được 3 ngày là vô cùng hoàn hảo.”

“Mà, tin tức hai người họ chưa ra khỏi nhà trong ba ngày đó cũng là lời từ một phía của cánh săn ảnh.” Chiêm Ảnh Đài hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói.

Phương Lam mím môi, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Không chỉ có vậy, tin tức hai người yêu nhau cũng là do các tay săn ảnh tung ra trước tiên.

Về gia cảnh của Mark và Ôn Bích Chi, cánh paparazzi Hồng Kông vốn rất thân thiết và gắn kết lại càng biết rõ hơn người bình thường.”

“Nếu thật sự có ai đó đào bới được mối quan hệ mẹ con giữa Mark và Ôn Bích Chi, thì bọn họ đáng nghi hơn những người khác nhiều.”

Chiêm Đài mỉm cười: “Chưa kể đến việc, cánh săn ảnh còn có quan hệ với người trong ngành cảnh sát và bệnh viện.

Hơn nữa, bọn họ không thể không biết chuyện cỗ quan tài trấn hồn trong công viên Victoria.”

“Nếu một tay săn ảnh từng đưa tin về vụ án mạng trong nhà vệ sinh ở công viên Victoria nhiều năm trước, còn biết đến cả sự tồn tại của chuông máu, vậy thì lần này tống tiền bất thành, hắn sẽ giết chết cả Mark lẫn Ôn Bích Chi.”

“Hắn giết người mẹ trước mặt con trai của cô ta, làm những hành vi dã man tàn bạo, nhưng lại lo Ôn Bích Chi trả thù, bèn nhớ lại vụ án mạng mà mình đã từng thực hiện nhiều năm trước và bà đồng đã tham gia bày trận chuông máu trấn hồn.”

Phương Lam vô thức gõ bàn: “Đó là lí do vì sao Ôn Bích Chi và ma nữ vô danh mà chúng ta đã nhìn thấy trong nhà vệ sinh kia đều có hình đám mây dưới lòng bàn chân, đúng không?”

Chiêm Đài cau mày, đáp: “Hiện tại xem ra bọn họ là kẻ khả nghi nhất.

Ngặt nỗi, chúng ta không có chứng cứ trong tay, có phải hay không vẫn còn chưa thể khẳng định được.”

Phương Lam cười nhẹ: “Nghĩ nhiều quá, chi bằng cứ gặp mặt tay săn ảnh cái đã.”

Cô nghiêng đầu, chỉ vào mặt mình và hiếm khi nói đùa với cậu: “Cậu nhìn mặt tôi xem có giống ‘tình một đêm’ của người nổi tiếng không? Lưu Đức Hoa? Trương Học Hữu? Lương Triều Vỹ? Cậu cảm thấy người nào sẽ gây chấn động và có thể khiến cánh săn ảnh vừa nghe thấy liền hào hứng hơn?”

Chiêm Đài sầm mặt: “Cô nói mình là tình một đêm với người ta như vậy có coi thường thanh danh của mình quá không đấy? Tôi thấy, chẳng thà cô nói là con gái riêng của ai đó, chẳng hạn như vua sòng bạc Hà Hồng Sân, thế nào? Đủ giật gân chưa?”

Phương Lam bật cười, không tranh luận với cậu nữa mà lật xem tờ Apple Daily đọc sáng nay để tìm số điện thoại bên dưới.

“A lô, xin chào, tôi tìm anh Sam ạ.” Cô mềm giọng, tuy cô biết nói tiếng Quảng Đông những lúc này lại nói bằng giọng phổ thông ngọt lịm: “Không, tôi chỉ có thể gặp anh ấy thôi, tôi có tin giật gân đây.”

“Anh biết Vệ Soái không? Người đã tổ chức buổi biểu diễn ở Hồng Khám hai hôm trước đấy.

Vâng, tôi là bạn gái cũ của anh ta.

Tôi có ảnh khỏa thân của anh ta.

Không, không chỉ của tôi mà còn có ảnh của một số sao nữ Hồng Kông nữa.”

“Không, tôi không thể nói với anh được.” Phương Lam dịu dàng nói, “Tôi chỉ có thể nói với anh Sam.

Tôi muốn gặp anh ấy.”

“Bằng chứng à?” Giọng cô có phần ngang ngược, “Anh Sam cứ gặp tôi thì sẽ biết.

Khuôn mặt tôi chính là bằng chứng.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play