Chợ đêm của căn cứ bắt đầu vào 7h tối, lúc đông người nhất là khoảng 11h đêm tới 2h sáng hôm sau và kết thúc khi trời sáng.

Thế nhưng vào cuối tuần thì sẽ đông hơn nhiều, bởi vì căn cứ Xuân Tích trả lương theo tuần là chủ yếu, vậy nên các ông chủ tư nhân cũng theo đó mà trả lương theo tuần.Mà sau khi nhận lương, trong tay dư giả hơn thì mọi người thường sẽ đi mua sắm một chút, cho dù không mua thì đi ngắm thôi cũng được.

Chợ đêm ở căn cứ có các loại hàng hóa vô cùng phong phú và đầy đủ.Hơn nữa giá cả cũng sẽ thấp hơn của giá niêm yết của căn cứ một chút, vậy nên mọi người đều thích tới đây mua đồ.

Cho dù là lương thực hay là đồ dùng hàng ngày, thì ở đây cũng có.Lúc gia đình nhỏ của Sử Nhã tới nơi thì thời gian vẫn còn sớm.

Vậy nên bọn họ quyết định lấp đầy dạ dày trước rồi mới đi chơi sau.Hàng quán trong chợ đêm vô cùng nhiều.

Các món ăn từ món chính đến đồ ăn vặt đều vô cùng nhiều, chỉ lựa chọn không thôi cũng có thể làm người ta đau đầu.

Hơn nữa những món ăn này đều có đặc thù của phương Bắc, mang theo sự đặc sắc của riêng nó mà không ở đâu có nữa.Bởi vì Sử Nhã là người thành phố N, cho dù sau đó lại bị cô xuyên vào.

Thế nhưng bị ảnh hưởng bởi kí ức của nguyên thân cùng khẩu vị vốn có của cơ thể, vậy nên Sử Nhã cũng có sở thích giống người phía Bắc.Bình thường cô nấu ăn cũng sẽ thiên về khẩu vị của phía Bắc hơn, gia vị cũng như vậy.

Thành ra hai đứa nhỏ cùng Chung Khải đều bị cô ảnh hưởng, đam ra cũng thích những món ăn đó.Vậy nên đồ ăn ở chợ đêm vẫn rất phù hợp với khẩu vị của bọn họ.Chung Khải thấy hai anh em háo hức như vậy, liền đưa cho hai người một túi tinh thạch lớn để hai người tự chơi.

Hai anh em Chung gia cũng đã trải qua mạt thế một thời gian dài rồi, bây giờ không chỉ cơ thể, mà tâm trí cũng trưởng thành rất nhiều.Vậy nên hai vợ chồng Chung Khải cũng không có nhiều lo lắng khi để hai đứa nhỏ tự mình tách ra đi chơi.

Sử Nhã nhìn hai tên nhóc kia kéo nhau chạy xa rồi, cũng liền tay trong tay cùng chồng chậm rãi ngắm nhìn.Cuối cùng bọn họ cũng dừng lại trước một quán bánh nướng.

Bánh nướng ở đây có rất nhiều nhân, toả ra mùi hương vô cùng hấp dẫn, khiến cho những người khác đứng gần không tự chủ được nuốt nước bọt.Chung Khải cùng Sử Nhã mỗi người đều chọn ba cái bánh có vị khác nhau.

Bánh bên ngoài nướng hơi xém cạnh một chút, sau đó lại thoa lên một lớp dầu và rất thêm chút vừng, nhân bên trong thì có nhân thịt tươi, thịt xông khói, nhân đậu xanh, đậu đỏ, khoai môn linh tinh vô cùng nhiều vị.Vậy nên vô cùng hút khách, chưa đến giờ cao điểm mà người mua đã phải xếp hàng rồi.

Chung Khải cũng là chờ gần 20 phút mới chờ đến lượt mình.

Hán nhanh tay nhận lấy bánh nướng, rồi đưa cho chủ quán sáu cái tinh thạch, giá cả tính ra cũng không tiện nghi.

Thế nhưng hương vị của cái bánh đó vô cùng xứng đáng với công sức cùng số tiền mà hắn bỏ ra.

Trên thực tế thì trong các căn cứ đều sẽ có một hệ thống tiền tệ riêng của mình, bởi vì việc đi đâu cũng cầm theo một túi tinh thạch hoặc cõng một bao lương thực thật sự rất phiền toái.

Ít thì không sao, thế nhưng nếu bọn họ cần mua nhiều thứ vậy chẳng phải là cần mang theo cả một xe lương thực đi mua đồ hay sao.Thế nhưng bởi vì Chung Khải cùng Sử Nhã đều là vừa mới tới căn cứ Xuân Tích, còn chưa đổi tiền, vậy nên chỉ có thể như vậy.

Có điều những người khác cũng sẽ không cảm thấy quá mức kì quái.

Bởi vì có khá nhiều dân cư tự do cũng làm như vậy.Rốt cuộc, dân cư tự do có rất nhiều người chỉ dừng lại căn cứ Xuân Tích một đoạn thời gian thôi.

Nếu bỏ thời gian ra để đi đổi tiền thì thật sự quá mức phiền phức, vậy nên bọn họ đều là sẽ dùng trực tiếp luôn.Có điều, nếu có thể đổi thành tiền tệ của căn cứ thì vẫn là tốt nhất.

Tiền tệ của căn cứ Xuân Tích là điểm, mỗi người đều có một thẻ tích điểm, cũng chính là thẻ thân phận của người đó.

Điểm cũng có thể quy đổi thành phiếu điểm, 1 điểm bằng một phiếu trắng, 2 điểm bằng một phiếu hồng, 5 điểm bằng một phiếu xanh lá, 10 điểm bằng một phiếu cam, 20 điểm bằng một phiếu tím và 50 điểm bằng một phiếu xanh lam.Bình thường, một phiếu trắng sẽ đổi được 1 chai nước lọc 1 lít, 1 phiếu hồng đổi được một bánh nhân thịt cơ bản của căn cứ.

Mà lương cơ bản của một người một ngày là một phiếu cam.

Tính ra, căn cứ vẫn là rất có lương tâm.

Chỉ cần ngươi chịu làm việc, thì chắc chắn sẽ không lo chết đói.

Chung Khải cùng Sử Nhã vừa đi vừa ăn, cũng ăn hết con đường chuyên bán đồ ăn của chợ đêm.

Tiếp đó, hai người liền chuyển hướng sang bán đồ dùng, gia cụ trong nhà.

Trong không gian của Chung Khải cũng có gia cụ, thế nhưng thành phố N lạnh hơn thành phố H nhiều, vậy nên vẫn có nhiều thứ bọn họ cần sắm sửa,chăn bông áo len cũng là không thể thiếu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play