Dương Lan đứng ngoài cổng của một căn biệt thự xinh đẹp, cơ thể tràn đầy vết thương, có đang chảy máu, cũng có đã khô cạn.

Trên tay cô còn nửa ôm nửa kéo theo một đứa trẻ, đó là em trai của cô, Dương Ngôn năm nay 9 tuổi.Từ tận thế đến nay, cô mang theo em trai hèn mọn mà sống vô cùng khó khăn, thế nhưng cô vẫn kiên cường mà chống đỡ, chỉ vì có thể sống.

Nhưng lúc này đây, nhìn đám zombie đang ngày một đến gần, trên khuôn mặt của cô tràn đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ cô vẫn là phải chết sao, thật không cam lòng a.Đứng cùng cô lúc này còn có hai người nữa, trên mặt họ cũng tràn đầy tử khí, đôi mắt chỉ toàn tuyệt vọng.

Thế nhưng đúng lúc này, cánh cổng của căn biệt thự kia mở ra, mấy người không kịp nghĩ ngợi gì mà vọt thẳng vào._______Chung Sử Huyền cảnh giác nhìn bốn người trước mặt, mặc dù cậu và em trai đồng ý để bọn họ vào, thế nhưng vẫn phải cảnh giác với mấy người đó.

Bốn người mà hai anh em cứu gồm ba lớn một nhỏ, lớn gồm một ông lão tầm hơn 60 tuổi, dáng người hơi chút gầy gò, khuôn mặt có vẻ tang thương nhưng cũng coi như phúc hậu.

Tiếp đến là một người phụ nữ tầm 30 tuổi, mặc dù có chút gầy, mặc dù khuôn mặt không phải rất xuất sắc, thế nhưng thân hình lại vô cùng đẹp, nhìn khí chất trên người thì có vẻ là một người phụ nữ rất mạnh mẽ.

Cuối cùng là một cặp chị em, Chung Sử Huyền bất ngờ phát hiện, hai chị em này lại chính là người mà hai anh em cậu chú ý lúc trước.

Có điều, bây giờ quan sát trong khoảng cách gần, Chung Sử Huyền phát hiện lúc trước phán đoán của mình hơi sai một chút.

Người chị kia chắc đang học đại học, còn em trai cũng không nhỏ như cậu vẫn nghĩ.Chung Sử Huyền nhìn nhìn vết thương trên người họ, nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi:- Mấy người, có ai có dị năng không?Mâý người kia bị câu hỏi bất ngờ của cậu làm cho ngẩn người, không nghĩ tới đột nhiên lại bị hỏi như vậy.

Bọn họ nhìn ân nhân của mình đang đứng đối diện, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là do ông lão kia lên tiếng nói chuyện.

Ông lão tên Hứa Biên, tự gọi mình là lão Hứa, người phụ nữ tên Minh Lễ, thường gọi Minh tỷ, còn hai chị em kia là Dương Lan và Dương Ngôn.-...!Chúng tôi đều có dị năng, lão Hứa là dị năng hệ thủy, tôi là hệ phong, Tiểu Lan là biến dị tốc độ, còn Tiểu Ngôn là hệ tinh thần, có điều khả năng của chúng tôi đều không mạnh lắm.Minh tỷ tiếp lời lão Hứa.

Trước khi mạt thế, Minh tỷ từng làm quản lý khách sạn, gặp người cũng đủ nhiều, vậy nên rất tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình.

Cũng bởi vậy, mọi người đều coi Minh tỷ là người cầm đầu.

Hai thanh niên trước mặt này mặc dù rất cảnh giác bọn họ, thế nhưng đôi mắt thanh triệt, không hề có ý xấu, vậy nên Minh tỷ cũng quyết định nói ra việc bọn họ có dị năng.Chung Sử Huyền nghe vậy cũng thở ra một hơi:- Có dị năng rồi thì không cần phải cách ly nữa.

Nhân tiện, tự giới thiệu....Mấy người Minh tỷ nghe hai thanh niên kia tự giới thiệu, có vẻ như lần này bọn họ gặp được người tốt rồi.

Tuy là chưa thể tin ngay, thế nhưng ít ra hai người cũng chưa mất hết nhân tính như đám cầm thú kia.

Sau đó, Chung Sử Huyền sắp xếp cho bọn họ tắm rửa rồi sử lý vết thương.

Mặc dù dị năng giả bị cắn cũng không bị cảm nhiễm, hơn nữa khả năng tự lành rất mạnh, thế nhưng bọn họ vẫn có thể chết nếu vết thương quá nặng hay là vết thương bị nhiễm trùng.Mặc dù Minh tỷ nói hai người kia là người tốt, thế nhưng Dương Lan vẫn cảm thấy không an tâm, bởi vì hai anh em kia cứ luôn nhìn cô, đặc biệt là tên anh trai, đôi mắt giống như chỉ hận không mọc trên người cô.

Này cũng không thể trách Dương Lan được, nếu là người nhòn cô chỉ là hai đứa nhỏ, cô sẽ cho rằng bọn họ là đang tò mò về cô, thế nhưng nếu là hai người thành niên, kia lại khác rồi.

Dù sao, vẻ ngoài của hai anh em bọn họ bây giờ cũng không thể gọi là trẻ con nữa rồi.

Mà Minh tỷ nghe Dương Lan nói vậy thì cũng chú ý hơn, cũng phát hiện bọn họ đang nhìn Dương Lan.

Trong lòng khẽ thở dài một hơi, dù sao cũng là đàn ông sao, tối nay hi sinh bản thân tự tiến cử một chút.

Nếu hai người kia đồng ý, thì mọi người đều vui vẻ, còn nếu không, vậy chỉ có thể ủy khuất Tiểu Lan một chút...!Dù sao, bọn họ cũng là đang cầu xin người ta...Kì kèo cả một ngày, đến tối, hai anh em quyết định nấu một nồi cà ri để bồi bổ cho mấy người kia.

Sau khi trò chuyện đơn giản, hai anh em nhà họ Chung cảm thấy mấy người này có thể trở thành đồng đội rất tốt.

Bốn người Minh tỷ đã lâu không được ăn ngon thế này, vừa nhìn thấy đồ ăn, lập tức lao vào như hổ đói.

Ăn đến lửng dạ, rốt cuộc tốc độ ăn của bọn họ cũng chậm lại.

Dương Ngôn cố gáng ăn hết đồ ăn trong bát, lại sờ sờ bụng, cảm thấy không thể ăn thêm được nữa, lúc này mới đặt đũa xuống.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play