Trần San tỉnh lại xoa xoa ánh mắt, nhìn căn phòng xa lạ rồi sờ cái chăn ngồi dậy.
Sau khi tỉnh táo lại thì ngây ngốc suy
nghĩ một chút, vỗ cái đầu của mình, đây chính là nơi Hàn Khải mang cô
đến, nghĩ đến bản thân mình không hề đề phòng gì mà ngủ trên xe thì vẻ
mặt đen lại.
Trần San càng phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng hơn, chính bản thân cô đã không tự giác tiếp nhận Hàn Khải rồi,
rốt cuộc đối với Hàn Khải là như thế nào, cô không phủ nhận cô cũng có
một chút ý với anh. Nghĩ tới ngày hôm qua Hàn Khải tuy rằng mới chỉ hôn
nhẹ cô một cái nhưng trái tim cô đã nhảy mạnh lên, thật không giống cô
trước kia. Không ngờ cô cũng đã thích Hàn Khải.
Trần San cảm thấy mọi chuyện thật phức tạp, kéo mạnh chăn lên che đầu trốn tránh.
Trần San lắc lư cái tay mình ở trong
bóng tối, có chút khó hiểu, bản thân cô thích gì ở Hàn Khải, quyền lực
của anh, con người của anh hay là vì anh đối với cô quá tốt.
Trần San nhớ lại toàn bộ quá trình từ
khi quen biết Hàn Khải đến nay, vô cùng rõ ràng hiện lên trong đầu. Trần San đã có chút sáng tỏ, cô tự nhiên tiếp nhận Hàn Khải như thế không
phải vì những điều bên ngoài của anh mà vì con người chân thật của anh.
Tuy rằng khuôn mặt Hàn Khải lạnh lùng ít khi thay đổi sắc mặt nhưng
trong ánh mắt của anh Trần San có thể nhìn ra sự chân tình, thật lòng
với cô, muốn kết giao cùng cô.
Trong xã hội hiện nay, Trần Thu Ngôn
trước kia không phải không muốn tìm một người để yên ổn cuộc sống, nhưng nhìn quanh toàn là những người khó đoán, ngoài miệng thì nói yêu nhau
cả đời nhưng ánh mắt thì lại né tránh. Trần San cảm thấy người như Hàn
Khải thật quá ít, hiện tại Trần San đã có thể nhìn thẳng vào quan hệ của cô cùng Hàn Khải.
Trần San sẽ không tránh né, có chút
thích thì hãy thích đi, chỉ hi vọng phần thích này có thể kéo dài lâu,
đã lâu lắm rồi Trần San mới cảm thấy nhịp đập mạnh mẽ thế này của con
tim. Trần San sẽ không vì một lần thất bại trong tình yêu mà biến bản
thân mình thành một cái xác.
Trần San nghe tiếng mở cửa, tiếng bước
chân chậm rãi đến gần cái giường của cô rồi ngừng lại, Trần San thò đầu
ra khỏi chăn, nhìn thấy Hàn Khải đang ngồi ở bên cạnh giường. Cô liền
ngồi dậy, lấy tay vuốt sơ qua mái tóc rồi goi: “Hàn Khải.”
“Tỉnh rồi sao, ngủ đến hơn 6 giờ, xem ra bây giờ tinh thần không tệ lắm.”
“Hiện tại mấy giờ?”
“2h35 chiều, anh đã cho lão Đường chuẩn
bị điểm tâm, em thay quần áo trên người đi, đã chuẩn bị đầy đủ để trong
phòng vệ sinh, tắm rửa xong thì xuống lầu.”
Trần San nhìn Hàn Khải đi ra ngoài thì
thở dài, lập tức xoay người đi vào phòng vệ sinh thì thấy một bộ quần áo mới trên móc áo, sau đó rửa mặt rồi thay vào. Nhìn lại một chút rồi
mang quần áo cũ của cô treo lên, mở cửa đi xuống thang lầu.
Trần San vừa đi vừa nhìn xung quanh, hai tầng của ngôi nhà nãy có chút hơi thở của cuộc sống nhưng vẫn không thể đuổi được cái không khí lạnh lùng đi, tuy rằng trong lòng có chút nghi
hoặc nhưng vẫn không biểu lộ ra.
“Lại đây.”
Trần San vừa đi xuống lầu đã nhìn thấy
Hàn Khải ngồi bên bàn ăn vẫy tay với cô, Trần San ngồi xuống bên cạnh
Hàn Khải. Lúc này ở phòng bếp đối diện có một người trung niên bưng cơm
đi ra, Trần San nhìn Hàn Khải.
Hàn Khải nhéo nhéo khuôn mặt nghi vẫn
của nha đầu kia: “Đó là lão Đường, phụ trách cuộc sông của anh, em gọi
ông ấy chú Đường là được.”
Lão Đường mang điểm tâm đặt trước mặt
Trần San, có hơi rung động với ánh mắt chuyên chú của Hàn Khải: “Cháu
chính là nha đầu Trần San sao, đây là đặc biệt làm cho cháu, thử xem có
thích hay không?!”
Trần San ăn một miếng thật lớn rồi gật đầu, nhìn lão Đường đang đứng bên cạnh: “Cảm ơn chú Đường, hương vị rất ngon.”
Giữa trưa Trần San đã không ăn nên hiện tại có chút đói, cũng quan tâm tới nhiều thứ mà bắt đầu vùi đầu cắm cổ ăn.
Sau khi ăn no, Trần San sờ cái bụng của
mình, lúc này mới có cảm giác sống lại, nhìn cái người đang ngồi nhìn cô chăm chú ở bên cạnh, lúc này khuôn mặt bất tri bất giác đen đi.
Hàn Khải lấy cái khăn mặt nóng mà lão
Đường đưa lên, lấy tay nâng cằm như đầu kia lên, cẩn thận xoa xoa, một
lúc sau mới vừa lòng gật đầu.
Trần San cũng không cự tuyệt, nếu cô đã thích thì cam tâm tình nguyện nhận sự đối xử tốt của Hàn Khải đó là đương nhiên.
Hàn Khải nhìn Trần San mặt không đỏ tim
không nhảy thì hơi nhíu nhíu mày, thật không giống với trước kia nha,
nha đầu kia lại nghĩ gì mà anh không biết đâu, ánh mắt có chút ảm đạm.
Trần San thoải mái hưởng thụ sự phục vụ
của Hàn Khải, sau khi lau mặt xong thì lại giơ tay ra: “Giúp em xoa bóp
tay một chút đi.” (Từ khúc này đổi xưng hô do bạn Trần San đã xác định
tình cảm của bản thân rồi nha)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT