Trần San cùng Tâm Á đàm phán giá cả với người cho thuê, ký kết hợp đồng, giao tiền thuê nhà một năm. Tài chính trong tay đã giảm đi một nửa nhưng mà cửa hàng đã đến tay coi như thu hoạch cũng không ít.
Hai người ngồi trong xe vỗ tay chúc mừng, mở đầu có vẻ thuận lợi luôn khiến người ta vui vẻ.
“Đi, đi ăn cơm trước đi, sau đó trở lại đây thiết kế cửa hàng.” Trần San nói với Tâm Á.
“Được, nhưng tìm ai để thiết kế.” Tâm Á không biết mấy chuyện này.
“Tự chúng ta.”
“Nhưng mà mình không biết.” Tâm Á ở cùng Trần San càng cảm thấy Trần San không đơn giản, dường như cái gì cũng biết.
Trần San nhìn đôi mắt nghi hoặc của Tâm Á tươi cười: “Mình biết là được, đến lúc đó cậu chỉ cần phát biểu cho ý kiến thôi, dù sao sau này cái gì cũng là do hai chúng ta làm.” Trần San cảm thấy thì ra chuyên môn trước đây của cô vẫn có lúc hữu dụng.
Hai người ăn một bữa cơm đơn giản, trở lại cửa hàng, bận rộn nửa ngày, trong lúc đó, Trần San nói kế hoạch quy hoạch cửa hàng, Tâm Á cho ý kiến, cuối cùng cũng có một bản thiết kế.
Khi trở về tâm tình Trần San có vẻ thả lỏng, cho nên đạp hết ga.
Sau khi về nhà, hai người trở về phòng, Trần San ngồi ở bên máy tính lu bu với công việc, còn Tâm Á thì sớm lên giường, miệng rì rầm: “Tam, ngồi xe của cậu lái sẽ chết người a, sau này mình vẫn nên tìm lái thì hơn.”
“Bác bỏ, sau này lên xe mang theo một cái bịt mắt đi.” Trần San không chút đắn đo trả lời.
“Thật muốn biết sao cậu có thể khống chế tốc độ ở phạm vi cao nhất, đây là khả năng trời phú a.” Tâm Á nằm trên giường cảm thán vạn phần.
“Đúng rồi, chúng ta phải làm giấy phép kinh doanh đúng không?” Trần San hỏi Tâm Á.
“Uh.”
Đúng lúc này, di động Trần San vang lên, cầm lên đã thấy anh trai Dương Việt, nhìn cái tên mà trong lòng Trần San thấy thật buồn cười, đây là tự Dương Việt lưu a.
“Alo.” Trần San nhận điện thoại.
“Không trở về, vâng, ở thủ đô, không có, ở nhà Tâm Á, không cần, được rồi, ngày mai đi anh.”
Tâm Á vểnh tai nghe Trần San nói chuyện, sau khi Trần San ngắt máy thì cọ tới gần Trần San.
“Tam, khi nãy không phải cậu nói muốn tìm người sao, haha, không phải đúng lúc sao.” Tâm Á chỉ chỉ cái điện thoại của Trần San, cười gian: “Để cho anh trai kia làm như, thế nào?”
Trần San nhìn vẻ mặt tươi cười đắc ý của Tâm Á thì mặt đầy vạch đen: “Hắn hẹn mình ngày mai ăn cơm, cậu đi cùng đi, thuận tiện nói đề nghị khi nãy của cậu.” Trần San mang vấn đề ném cho Tâm Á, lắc đầu, thật ra trong lòng không hi vọng làm phiền người khác, tuy rằng cái tên kia thật sự là ao ước được Trần San bóc lột.
Trần San vẫn nghĩ để Tâm Á làm không định nhờ người khác.
Khi cơm chiều, Mai ba nhìn hai cô an toàn về nhà cũng yên lòng, không truy hỏi đi xe có quen hay không.
Trong khi đó Tâm Á muốn xen mồm khai báo thì bị Trần San liếc mắt cảnh cáo nên ngừng lại, trong lòng chảy mồ hôi, điều này sẽ dày vò cô nha, Tâm Á cực kỳ buồn bực.
Sáng sớm hôm sau, hai người chạy một vòng đến cửa hàng xem xét thêm một lần, mang theo bản vẽ để chỉnh sửa.
Sau đi tìm công ty trang trí, căn cứ bản vẽ thỏa thuận giá cả, định ra thời gian trang trí rồi đi khách sạn Vương Triều.
Trên đường nhận được điện thoại của Dương Việt báo thời gian hẹn, Tâm Á nhìn cái xe lao vút trên đường mà tự hào vì tính năng cái ô tô của bộ đội nhà cô.
Khi đi đến khách sạn Vương Triều, mở cửa xuống xe đã nhìn thấy cái mặt mong chờ của Dương Việt, Trần San liền phất tay với hắn.
Dương Việt chạy đến đây chống tay lên cửa xe nhìn Trần San từ trên xuống dưới: “A, cuối cùng cũng đến, em gái a, em không trở về sao không nói sớm cho anh biết, trái tim anh cũng tan nát rồi a.”
“Vỡ thành mấy mảnh rồi, dán lại chưa?” Trần San nghiêm trang hỏi.
Dương Việt ai oán trừng mắt nhìn Trần San: “Uổng công anh nhớ em, em không thể vì thế mà thương anh nha.”
Tâm Á ở bên cạnh si ngốc nở nụ cười, trong lòng nói, hai người này nói cứ như thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT