"Có bạn gái cảm giác lại tốt như vậy sao?"

Bạch Khiêm đặt cằm lên tay, bộ dạng có chút lười biếng quan sát đôi nam nữ đang ngồi trước mặt.

Vũ Tình nghe thấy vậy, trong nháy mắt mặt cô liền hông thấu, miệng lắp bắp muốn phản kháng: "Không...Không phải đâu.Tôi..."

Nhưng Cố Kình Quân nào có cho cô cơ hội nói nhiều lời, anh vẫn luôn là người trên cơ cô, luôn dễ dàng cắt ngang lời nói của cô bất cứ lúc nào: "Là như vậy đó, cho nên cậu vẫn là nên nghe lời bố mẹ, sớm tìm một cô bạn gái đi.

Nhà cậu dù sao cũng chỉ có một mình cậu, hai bác sốt ruột là đúng rồi."

Kình Quân vừa tiếp tục gắp thức ăn cho vào bát cô vừa nói, đáp lại anh chỉ có một tiếng thở dài của Bạch Khiêm: "Có phải ai cũng may mắn dễ dàng tìm thấy tình yêu của đời mình như hai người đâu chứ.

Tôi sống hai mươi mấy năm rồi, cũng đã gặp được ai làm trái tim tôi rung động đâu?"

"Còn không phải do cậu khó tính quá à?"

Cố Kình Quân liên tục phản bác Bạch Khiêm, anh ta tới đây dù sao cũng chỉ muốn ăn một bữa tối rồi trở về phòng thuê ở khách sạn ngủ một giấc.

Bởi lẽ cảm giác ăn cơm nhà bao giờ cũng tốt hơn ăn cơm tiệm mà.

"Bác sĩ Bạch, tôi có thể hỏi anh câu này không?"

Bộ dáng của Vũ Tình đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô buông đôi đũa trong tay xuống, hướng thẳng ánh mắt mình về phía Bạch Khiêm.

Bạch Khiêm đối diện với ánh mắt căng thẳng của cô, nuốt ực một cái để miếng cá kho trôi xuống cổ họng rồi mới nói: "Không cần câu nệ, gọi tôi Bạch Khiêm là được rồi.

Cô có chuyện gì muốn hỏi?"

Hỏi sao? Anh ta và Vũ Tình cũng chưa có dịp trò chuyện riêng nhiều lãm, cô có thể muốn biết cái gì từ anh nhỉ? Kênh thông tin của Cố Kình Quân rộng như vậy, muốn biết cái gì không phải chỉ cần nói trực tiếp với Cố Kình Quân một tiếng là được rồi sao? "Ừm...

Tôi muốn hỏi anh về một người, tên là Cố Hỉ Tâm.

"Nhưng bây giờ chưa phải là lúc đó."

Cố Kình Quân nghiêm mặt nhìn Bạch Khiêm, âm thanh có chút lạnh hơn nói: "Coi như tôi cầu xin cậu đó."

Bạch Khiêm im lặng quan sát chuyển biến trên gương mặt Cố Kình Quân, khẽ hít một hơi sâu, thật ra là bạn thân bao nhiêu năm, nói một tiếng là được rồi, cũng đâu cần phải thể hiện nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy chứ? "Tôi hiểu rồi.

Vậy tạm thời tôi lánh mặt cô ấy đi là được, về trước đây."

"Vẫn còn sớm mà? Hôm nay thím Trần có làm món thạch nho mà cậu thích đó."

"Nhớ để lại cho tôi một ít là được rồi, ngày mai cậu đem tới bệnh viện cho tôi đi, coi như là trả công chuyện tôi giúp cậu giữ bí mật với Vũ Tình."

Bạch Khiêm nói rồi vẫy vẫy tay đi thẳng về phía cửa, dù sao đối mặt với Vũ Tình chân thành muốn biết đáp án như vậy, anh ta cũng không có dư tự tin để kìm nén bản thân không nhỡ miệng trước mặt cô.

Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách vậy.

Bạch Khiêm ra khỏi cổng liền lái xe đi, trở về căn phòng anh đã thuê ở khách sạn.

Nhưng đúng thật là người tính không bằng trời tính, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, như thế nào cửa thang máy vừa mở ra anh đã thấy hai vị phụ huynh nhà anh đang đứng trước cửa phòng rồi.

"Thằng kia đứng lại."

Vừa định quay người chạy đi thì mẹ anh đã nhanh mắt bắt được anh, dùng "lệnh quân sự"

ép anh phải đứng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play