"Đừng như vậy mà"
Mặt Vũ Tình càng lúc càng thêm đỏ.
Trong trí nhớ của cô hiện tại, đã rất lâu rồi cô chưa gặp lại Kình Quân.
Thế nhưng cục diện lần tái ngộ này lại không giống như vô số điều cô đã từng tưởng tượng ra trước đó lắm.
Bởi lẽ trong quá khứ, Cố Kình Quân luôn là người chủ động giữ khoảng cách với cô.
Ở trong cô nhi viện, dù cho anh có thân thiết, quan tâm đến cô hơn so với quan tâm những cô, cậu bé khác, nhưng Vũ Tình vẫn cảm thấy Kình Quân lúc đó dường như vẫn còn một tấm màng ngăn cách Vũ Tình tiếp xúc quá thân mật với anh, trong mọi chuyện cô hầu như đều là người chủ động bắt chuyện với anh trước.
Vậy mà lần này sự thay đổi của anh khiến cho cô quả thực thấy bất ngờ, có chút cảm giác không quen, tựa như đây không phải là thiếu niên mà suốt mấy năm qua cô hằng chờ đợi vậy.
Nhưng nói là thiếu niên thì cũng không đúng lắm.
Kình Quân hiện tại trước mắt cô đã trổ mã trở nên rất cao lớn rồi, đem đến cho người ta cảm giác anh thật sự đã là một nam nhân trưởng thành, có thể yên tâm dựa dẫm vào anh được.
"Em còn chưa có trả lời câu hỏi của anh"
Cố Kình Quân vẫn duy trì hoạt động năm yên trước ngực cô, hành động hiện tại của anh giống như một đứa trẻ vậy, trông anh vô cùng phụ thuộc vào Vũ Tình, khiến cho Vũ Tình càng lúc càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.
"Anh biết rõ đáp án mà"
Vũ Tình chu đôi môi anh đào của mình lên rồi nói.
"Anh sao?"
Cố Kình Quân nghe thấy Vũ Tình nói vậy, anh liền ngẩng đầu lên nhìn cô.
Bắt gặp Vũ Tình đang phúng má lên nhìn mình, anh liền cảm thấy cô thật sự đáng yêu, khiến cho anh không kìm được khát vọng muốn chạm vào cô.
Thực tế anh cũng làm như vậy.
Cố Kình Quân thực sự đưa tay ra nhéo má Vũ Tình một cái.
"Đau em"
Vũ Tình đánh vào tay anh một cái rồi đưa tay lên xoa xoa má mình.
Cố Kình Quân bị cô đánh vào tay, anh liên thừa nước đục thả câu, chù ụ mặt mày đưa mắt đăm chiêu nhìn vào bàn tay mình.
Vũ Tình thấy anh đang ríu rít như chim đột nhiên lại không nói thêm câu gì nữa.
Cô cảm thấy có chút kì lạ nên liền đưa tay lên xoa xoa mái tóc màu đen hung của anh rồi cất tiếng hỏi: "Anh sao vậy?"
"Ban nãy, em vừa mới đánh anh."
"Nhưng em không dùng nhiều lự4>yTVD+zċ8Dm//ҿV}?؋N*J#EFwbGW<y^#X4HVkb1퉧U
[email protected]cc1V[MeĤzfBVq(*Rd^2S=]̴;{f1ѵ ҷYA00bB?I;VGp7`vG4.<dQ{$ oi{ݳzG t̺KJ5ޔ
,J-O6'hoU*TIuk+EbEAqiC˝~ /ڐYvB
z-uEZVLND&wNՐQVos3CTrLuIكla!4zљ.k'x0AWDpӳpP+=CEX
liώ[9RABZXzXu 67p%.=~1'5<HP`EX;4% y_ϤM/|6{<0GW
K<d6|B4C/q9YP2[ѣ6WáJyM<["t`!|<56ӁrP6:Tм.ov֢kue"NV)L.}F<Ng/(I{(פ)Ȍ~o"0>ҟ?QT/E{{=
1kRͿ)mp^.Ny2
,v go7:"kj*QRjp[V],>Is*|჻.Ίwӽ
q":/IyL08▔dbkQnŒ%6bNbޑ"jffZ";7"~((<JpLʎ쵏Q.Pl"-3Sh"a6X>e1AXfGDbWx
[email protected]`DŲeW28GE~>:kV7ijC~qa57osB[h[yܸzQ<
v2I»,9FW-bIW,M,7Ʒf86o-!
# ag(fYق
,c_;S
m, phải là hơn nhiều chút thì mới đúng.
Cố Kình Quân vừa nghe thấy câu nói này của cô, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, tựa như đã chờ đợi câu nói này của cô lâu lắm luôn rồi vậy.
"Em nói có thật không?"
Hai mắt anh sáng như sao nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sáng rực của anh khi nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Vũ Tình, tự nhiên lại khiến cho cô cảm thấy hơi lo lắng.
"Ừ, anh muốn như thế nào đều được"
"Vậy ngoäc tay đi.
Đã hứa với anh rồi, thì em không được phép nuốt lời đâu đấy"
Cố Kình Quân nói rồi đưa ngón tay áp út của mình ra trước cô.
Vũ Tình nhìn thấy hành động này của anh, cô liền thở dài một tiếng rồi nói: "Anh là trẻ con sao?"
Tuy miệng nói như thế nhưng cô vẫn là mềm lòng trước anh, dễ dàng thỏa hiệp đưa tay ra mà ngoắc tay hứa với Kình Quân.
"Tốt, anh muốn em hôn anh một cái, như vậy anh liền sẽ hết đau"
Cố Kình Quân vừa hoàn thành âm mưu của mình xong, anh liền cười ngả ngớn.
Sang chấn tâm lý thiệt á chứ Vũ Tình cảm thấy có chút lúc trước câu nói này của anh, cô đưa một tay lên đỡ trán, tay còn lại đẩy anh ra khỏi ngực mình: "Đừng đùa nữa, anh khiến em cảm thấy hơi đau đầu"
"Anh không đùa.
Ban nãy em đã hứa sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh rồi mà, em không được nuốt lời đâu đó"
Cố Kình Quân nói dùng đôi mắt phượng hẹp dài của mình nhìn chằm chằm vào cô.
Vũ Tình căng thẳng đối trị với anh một lúc, sau cùng vẫn là chịu thua mà đáp ứng yêu cầu của anh.
Ai bảo ban nãy cô tự nhiên lại đi hứa với anh làm gì chứ? Vũ Tình nghĩ rồi nắm lấy tay Cố Kình Quân, hôn lên mu bàn tay anh, nơi cô vừa mới đánh vào anh lúc nãy.
Vốn tưởng như thế là xong rồi, Vũ Tình ôm tâm tình thoải mái vì bản thân là một người sống có nghĩa khí, đã giữ đúng lời hứa của mình với anh, tự tin ngẩng đầu lên nhìn anh, ai ngờ lại thấy Kình Quân mặt đen như đít nồi, đang chau chặt chân mày lại: "Hôn cũng đã hôn rồi, em không nói dối anh.
Anh cau có mặt mày như vậy là do đang không vừa ý cái gì với em chứ?"
Vũ Tình khó hiểu chau mày mà nhìn anh.
Lần này đến lượt Cố Kình Quân thở dài.
Anh nhanh chóng tiến sát lại gần cô, đưa tay ra giữ sau giữ lấy gáy Vũ Tình: "Nhắm mắt lại, anh muốn hôn em"
Vũ Tình còn chưa kịp bày tỏ sự ngạc nhiên của bản thân thì Cố Kình Quân đã nhanh tay không cho cô thắc mắc, dùng cánh tay chắc như gọng kìm của mình mà giữ chặt lấy gáy cô, dùng đôi môi ấm nóng của mình phủ lên đôi môi hiện có chút khô khốc của Vũ Tình.
Vũ Tình ban đầu có chút ngỡ ngàng nên mở mắt to ra hết cỡ.
Nhưng được mấy giây sau cô liền cảm thấy thật xấu hổ cho nên mới nhắm chặt mắt lại.
Ai mà ngờ lúc cô nhắm mắt lại là lúc Cố Kình Quân mở mắt.
Trong đôi ngươi đen thâm thúy của anh phản chiếu toàn là hình bóng cô, gương mặt hồng thấu đáng yêu hiện tại của cô, khiến cho anh càng gia tăng hứng thú muốn bắt nạt cô thêm nữa.
Hôn môi ĦRܒˠB÷8W7(ތd5IHq3I(@3
T'>E'bE3iz<#gAhR6XAdJ/F]KJeiyXْ]y#:O
Z2w}g[ {/NDgI0O~]"q/WE3$sYxuXZQPkw,xoDD!ߗww+eQ3 Tx{灣d>yUEёvUsL.?mA$$N5Z>0qGP+dGVR"Ew9i缹s):e5
sQasB 1-OPI01&'kI,ʀ+Bkv.o~!k-FnkK*-䡺%!c
-өl y"
Tj>}ƉK~@ֻUDͳO%>qAn6ѳNeeMc(&$zb/aKg0;FFcQ qٝ'A6W[3
[email protected]c0G:ﻙX$5GF'*lX|t0+#
89X崙^EA`,24OX!c7('i?T$Lr/=,8ڻ[6(hSi]fgNq˧d1?֜I]"kzjVMFjAgsE?_'"GߣpCRG.úF:+!iT1qBʓ{BX%JS,A5H7/̢Gx