"Em đó, lại đang suy nghĩ ngốc nghếch cái gì?"

Kình Quân dùng ngón tay mình gõ nhẹ một cái vào trán cô, hóa ra đây là điều mà cô đang lo lắng.

"Anh không có định đưa em về Tấn Gia.Anh đang định đưa em tới nhà của anh, sau này sẽ là nhà của chúng ta đấy?"

Kình Quân cười dịu dàng nhìn cô, dùng bàn tay thô to xoa lên mái tóc đen tuyên của cô một cách nhẹ nhàng.

Vũ Tình vô cùng kinh ngạc trước suy nghĩ của anh.

Anh làm sao có thế nói trước chuyện hai người sẽ về chung một nhà như thể chắc chắn sẽ xảy ra vậy? Vũ Tình nghe thấy anh nói không phải trở về Tấn Gia, lo lắng trong lòng cô mới dịu xuống.

Nhưng thái độ thân mật quá mức của anh đổi với cô từ nãy đến giờ càng dấy lên trong Vũ Tình thắc mắc rốt cuộc anh và cô có quan hệ gì, tại sao anh lại có thể đối với cô thế hiện sự quan tâm cùng tỉnh cảm quá mức như vậy? Vũ Tình nằm chặt gấu áo, cần cổ cô khẽ động, cô xoay người về phía Kình Quân: "Tôi thật sự có quen biết anh sao? Chúng ta...Thật sự có quen nhau từ trước à?"

"Ừ, chúng ta quen biết nhau.Hơn nữa đã quen biết nhau từ rất lâu về trước"

Kình Quân vẫn chú tâm lái xe, mắt anh một mực nhìn về phía trước.

Tuy không nhìn cô khi nói chuyện, những thanh âm khi anh dùng để trò chuyện với cô luôn luôn rất dịu dàng cùng gần gũi, trái ngược hoàn toàn với thái độ xa xa cách cách mà Kình Quân thường dùng để đối xử với mọi người như thường lệ.

Ngay cả người nhà Cố Gia hay Hỉ Tâm là em gái anh, anh cũng chưa từng bày ra thái độ ôn nhu như thế.

Vũ Tình nghe anh khẳng định, cảm nhận được sự chắc chắn trong câu nói của anh.

Nhưng cô thật sự không thể nhớ được anh là ai, bản thân cô là ai Vũ Tình còn không nhớ rõ.

Nhưng duy chỉ có những kí ức trong quá khứ về Tấn Phong là vẫn an toàn nằm trong đầu cô rất rõ ràng, cả những người có liên quan tới Tấn Phong não bộ của cô cũng đều lưu lại kí ức.

Vậy rốt cuộc Kình Quân là ai? Kình Quân...

Mỗi lần cố gắng suy nghĩ, đầu Vũ Tình đều truyên đến một cơn đau, tựa như muốn ngăn cản cô nhớ lại vậy.

Tại sao những thứ giản dị cũng xinh đẹp ở cuộc sống bình phàm nhất mà trước giờ cô lại không chịu nhìn ngắm nó, lại không nhận ra sự đẹp đẽ của nó? Chiếc xe Mercedes dừng lại trước một căn biệt thự màu trắng vô cùng lớn.

Kình Quân mở cửa xe để bản thân bước xuống trước, sau đó vô cùng tận tình mở cửa xe giúp cô, giúp cô tháo dây an toàn ra, còn có để cô năm lấy tay mình mà bước xuống.

Vũ Tình năm lấy tay anh tiến đến trước cổng biệt thự được thiết kế sang trọng nhưng cũng không kém phần xinh đẹp với cổng vào màu vàng, hai bên dọc theo lối đi vào biệt thự hai bên đều trông rất nhiều hoa hồng cùng hoa bách hợp.

"Có thích không?"

Kình Quân nhìn cô chăm chú quan sát hoa ở hai bên lối vào, môi anh khẽ câu lên một nụ cười nhàn nhạt.

Vũ Tình gật nhẹ đầu, thật trùng hợp toàn bộ những loài hoa được trồng ở đây đều là hoa cô thích, nhất là hoa bách hợp.

Kình Quân tăng thêm lực nắm lấy bàn tay cô, sau đó bước lên đứng sóng vai với cô, cùng Vũ Tình nhìn về phía mấy khóm hoa bách hợp đang nở rộ: "Toàn bộ các loài hoa được trồng ở đây đều là theo sở thích của em.

Anh không biết em còn thích thêm loài hoa nào không, nên chỉ có thể an toàn trồng hoa hồng hoa bách hợp"

Một trận gió nhẹ thổi qua, thổi mấy bông hoa kia khẽ lay, đồng thời cũng khiến xúc cảm trong lòng Vũ Tình xao động.

Kình Quân làm sao...

Lại có thế biết được nhiều điều về cô như thế? Ngay cả sở thích từ nhỏ đến lớn của cô anh cũng biết được.

Điều này càng khẳng định chắc chắn anh không phải là một kẻ nói dối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play