Các loại rau trong đất đã lớn, Hách Điềm thuần thục cắt chúng bỏ vào rổ, đem đến nhà chị Quế Hoa.
Sau lần kiểm tra cuối cùng hai ngày trước, đủ loại quá trình đã xong, Hách Điềm thuận lợi lấy được bằng lái, mà bên Dương Tông chị Quế Hoa cũng đã liên hệ trước, vì để thuận tiện làm việc, Hách Điềm lập tức phải chuyển đến thị trấn sống.
Đến đúng lúc bác Vương và mẹ Vương đều ở nhà, thấy Hách Điềm đem rau tới thì không che giấu được sự vui vẻ, Hách Điềm chào hỏi xong thì vào phòng tìm Vương Quế Hoa.
Vương Quế Hoa nhìn di động nhíu mày, rõ ràng là gặp chuyện gì phiền lòng, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu thì thấy Hách Điềm, vẻ mặt hơi giãn ra: "Phải đi sao?"
Hách Điềm gật đầu, vận chuyển hàng hóa đường dài rất mệt, vội đến chân không chạm đất, nghĩ sau này một năm cũng không gặp được chị Quế Hoa bao nhiêu lần nên cậu mới đến.
"Chị Quế Hoa, tháng sau có lương em sẽ trả tiền cho chị."
Vương Quế Hoa xua tay, cô cũng không quá để ý đến mấy ngàn cho lắm, ngược lại thì em trai mới vào xã hội, có rất nhiều thứ cần dùng tiền.
"Chờ khi em có nhiều tiền hơn đi, đừng đối xử tệ với chính mình."
"Còn có nha, sau này chị không ở bên cạnh em, nếu bị người bắt nạt thì nhất định phải hung dữ một chút, cho bọn chúng biết tay, như vậy thì người khác mới không cảm thấy em dễ bị ăn hiếp."
"Dạ." Hách Điềm gật mạnh đầu.
"Đừng vội tin lời người ta, không được học những người xấu xa kia." Nghĩ đến ngày đó Hách Điềm muốn học theo người khác xăm mà sợ.
Hách Điềm gật đầu, sau khi tạm biệt bác Vương và mẹ Vương, hai người đến nhà Hách Điềm lấy hành lý, túi hành lý không lớn, đến một góc cũng không đầy, đồ của cậu thật sự quá ít.
Xe chạy đến một tòa nhà hai tầng nhỏ ở phía tây nam trấn Vọng Đình, đây là phòng của Dương Tông, gần bãi đậu xe và đường cái, không chỉ ồn ào mà ở gần đây còn có một bãi rác, phòng này bình thường để những đồ vật lớn không sử dụng, cũng là nơi bọn họ tạm thời nghỉ ngơi, vì Hách Điềm không có chỗ ở nên được sắp xếp đến đây, Dương Tông cũng biết điều kiện không tốt nên không thu tiền nhà.
Một chiếc xe tải lớn đi qua, âm thanh tít tít rầm rầm làm người khác bực bội, sắc mặt Vương Quế Hoa không tốt lắm, vuốt lỗ tai nói với Hách Điềm đang cầm hành lý: "Em nhớ mua nút bịt tai."
"Dạ."
Dương Tông sớm biết Hách Điềm muốn đến, đã chờ ở bên trong, lúc Hách Điềm đi vào chỉ thấy một thanh niên đang ôm những thùng giấy đầy bụi ra ngoài ném, nhìn thấy họ thì vỗ tay.
"Đến rồi à."
Đồ lặt vặt ở tầng một chất đống một chỗ, dọn ra một phòng trống có giường gỗ và một cái bàn, Dương Tông lau sạch hai cái ghế nhỏ: "Ngồi đi."
Hách Điềm không hiểu, Vương Quế Hoa lại biết, đây là muốn nói chuyện liên quan đến công việc, bọn họ chỉ bảo Hách Điềm đến thử nhưng chưa nói rõ ràng làm thế nào.
Sau khi ngồi vào chỗ thì thấy Dương Tông nhìn chằm chằm Hách Điềm, lúc trước họ đã gặp một lần, nhưng lúc đó Hách Điềm quấn giống như xác ướp không thể nhìn thấy gì, đầu tháng tư trời dần ấm áp, quần áo Hách Điềm ít hơn một chút, cũng không đội mũ choàng khăn nữa, lộ ra khuôn mặt.
"Quế Hoa, em chắc chắn đây là bạn nhỏ muốn chạy đường dài với anh hả?"
Vương Quế Hoa hiểu ý của hắn.
"Anh đừng thấy Điềm Điềm mềm mềm như vậy, thật ra em ấy lái xe rất ổn, cũng bằng lòng chịu khổ."
Dương Tông nhức đầu: "Không phải, anh là nói diện mạo cậu ấy làm gì chẳng được, lại làm cái loại công việc nặng nhọc này."
Hách Điềm không hiểu lắm, chỉ cho rằng Dương Tông cho là cậu không thể đảm nhiệm được công việc này, vội vã cam đoan: "Tôi có thể, xin hãy tin tưởng ở tôi."
Vương Quế Hoa cũng biết Hách Điềm có thể có một lối đi khác tốt hơn, nhưng lương của các công việc đó không thể thỏa mãn nguyện vọng đi xa của cậu, dù sao Hách Điềm cũng không có bằng cắp, người lại đơn giản, con đường nhanh chóng kia... Không phải hại người sao, đối với ý tưởng trở thành minh tinh, người bình thường sẽ không nghĩ như vậy, minh tinh sao? Rất xa xôi, Vương Quế Hoa cũng không ngoại lệ mà nghĩ thế.
"Điềm Điềm rất muốn công việc này."
Hai người kiên trì làm Dương Tông thỏa hiệp, sau khi Hách Điềm đưa bằng lái, gật đầu ngồi xuống bắt đầu bàn tiền lương và nội dung công việc với Hách Điềm, Vương Quế Hoa ngồi một bên nghe, giải thích cho cậu, đến lúc mọi thứ ổn thỏa, cô rời đi sau khi tạm biệt Hách Điềm.
Dương Tông sau khi lưu số điện thoại và đưa chìa khóa cho cậu cũng rời đi.
Hách Điềm thích ứng tốt với hoàn cảnh mới, thu dọn xong đồ đạc thì nằm trên giường. Nhìn trần nhà màu trắng, thỉnh thoảng có tiếng xe truyền đến, ngày mai cậu sẽ bắt đầu làm việc...
Chẳng biết cậu ngủ khi nào, lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Hách Điềm nhận một cuộc gọi bảo cậu đi chuyển hàng hóa bây giờ, là ở một nông trường gần đây.
Lúc đến nơi với đồ dùng sinh hoạt và nước, từ bên kia đường cậu nhìn thấy cộng sự mà Dương Tông nói hôm qua đang đứng cạnh xe, lái xe vận chuển đường dài rất dễ kiệt sức dẫn tới tai nạn, vì phòng ngừa nên Dương Tông dứt khoát để họ thay phiên lái xe phối hợp nhau, dù sao cậu mới chạy đường dài, an toàn một chút, cũng là chăm sóc lính mới Hách Điềm.
Đó là một thanh niên có tóc dựng cao, đôi mắt nhỏ, mồ hôi ướt đẫm đang vận chuyển những cái thùng bên cạnh xe, sau khi Hách Điềm thấy thì không nói lời nào mà đi lên cùng làm.
*mình chém chỗ này hic:<
Nhưng cậu hiển nhiên đánh giá cao sức lực của mình, mới chuyển chưa được mười cái thùng đã thấy mệt, chết người chính là cậu bắt đầu đổ mồ hôi, mùi hương vô tình tỏa ra, Hách Điềm vừa làm vừa cẩn thận chú ý xung quanh.
Từ lúc cậu bắt đầu chuyển thì người kia đã chú ý đến Hách Điềm, Dương Tông đã nói hôm nay sẽ có người mới tới, thấy Hách Điềm là có thể dễ dàng đoán được, trong lòng hắn thật ra rất bất mãn, không biết ông chủ thuê một tên tiểu bạch kiểm làm gì, nhìn vậy là biết cậu gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, về sau có việc nặng việc dơ gì cũng không phải cậu làm, nhìn người mới mà trong lòng bực bội, hắn thậm chí không muốn chào Hách Điềm.
May mà đồ không nhiều lắm, Hách Điềm lau đi giọt mồ hôi rơi trong mắt, đứng xa một chút nhìn về phía cộng sự.
"Xin chào, tôi là Hách Điềm."
Người nọ chun mũi, vừa nãy bị mùi mồ hôi của mình át đi nên không phát hiện, bây giờ hắn ngửi thấy một mùi thơm.
"Cậu mua dâu tây à? Loại nào mà mùi thơm vậy?"
Hách Điềm căng thẳng, vội vã lắc đầu.
"Không... Không có."
Người nọ nheo mắt lại nhìn cậu, đột nhiên hừ một tiếng khinh thường, lầm bầm một câu quỷ bủn xỉn.
"Chờ chút, anh còn chưa nói tên của mình."
Giọng nói không kiên nhẫn từ đầu kìa: "Lý Hâm."
Lý Hâm đã ngồi trên ghế lái, Hách Điềm do dự một chút, trên người cậu còn mùi dâu, cứ lên xe như vậy có lẽ không ổn lắm, đang không biết phải làm sao thì khóe mắt liếc thấy túi tỏi bên góc nhà, Hách Điềm nhanh trí, đi tới lén lấy một củ giấu vào trong túi áo của mình, mặc dù lão thần tiên đã dạy cậu ăn cắp là điều đáng xấu hổ, nhưng bây giờ Hách Điềm không rảnh lo này nọ, vì để phòng ngừa cậu thậm chí còn lột tỏi để mùi phân tán nhanh hơn một chút.
Đến lúc cậu ngồi trên ghế phó lái, Lý Hâm nhướng mày: "Mùi gì mà hôi quá vậy?"
Hách Điềm giả vờ không nghe thấy nhìn xung quanh ngắm cảnh.
Chán ghét chậc lưỡi, Lí Hâm khởi động xe, rẽ vào một con đường khác để đến địa điểm.
Ngày đầu tiên làm việc coi như là suôn sẻ, ngoại trừ Lý Hâm lúc nào cũng nói chuyện với thái độ khinh thường, Hách Điềm càng vui hơn là cậu tìm được tỏi rồi! Tỏi cho cậu một ý tưởng mới, về sau chỉ cần mang theo đồ vật có mùi nặng là có thể che giấu mùi của chính cậu!
Những ngày sau đó cũng xác minh lại phỏng đoán này, ban ngày dỡ hàng hóa mồ hôi nhễ nhại, không thể thường xuyên uống nước, tuy rằng rất gian nan nhưng không cần lo sẽ bị phát hiện và ăn tươi, làm cậu cảm thấy nhẹ nhàng.
Đặc biệt là sau khi nhận được tháng lương đầu tiên, việc vận chuyển đường dài vốn được định giá dựa trên số lượng hàng hóa và quãng đường đi được, tuy rằng Dương Tông sẽ lấy đi một phần, nhưng dư lại còn không ít, nhận được 5000 tệ làm Hách Điềm cực kì vui vẻ, tháng này những thành phố xung quanh cậu đều đi qua, tuy rằng không thể ở lại lâu, nhưng cậu vẫn vui vẻ vì được thấy nhiều nơi mới lạ, gặp được nhiều người, dù chỉ là đi dạo quanh khu nghỉ ngơi, Hách Điềm cũng cảm thấy rất thỏa mãn, ở trong đại sảnh với máy hướng dẫn trí năng cũng có thể chơi thật lâu. Điều tiếc nuối chính là cậu không gặp được một con yêu nào, từ đầu Hách Điềm đã dự tính đi càng nhiều nơi thử vận may, tìm được yêu có kinh nghiệm giải thích nghi vấn của cậu.
Hách Điềm đã dần quen với công việc này, cơ thể của cậu không đủ cường tráng, thậm chí còn quá mềm, chuyển hàng thường xuyên cảm thấy rất đau đớn, nhưng may mà thể chất của cậu cho phép cơ thể phục hồi rất nhanh, hoạt động thể lực nặng nhọc trong một tháng cũng không làm cho cậu sụp đổ, hơn nữa điều thần kỳ là, cơn đau thấu tim ấy trong tháng này chỉ phát tác một lần, rõ ràng không tăng lên.
Giữa tháng sáu, Dương Tông nhận được một đơn hàng mới, một nhà hàng lớn bên S thị muốn hợp tác dài hạn với nông trường bên này, ông chủ nông trường tìm hắn hỗ trợ vận chuyển, giá cả rất được.
Dương Tông có khá nhiều nhân viên tạm thời, cuối cùng hắn chọn tổ này của Hách Điềm, làm cho những người khác vô cùng bất mãn, cho rằng ông chủ bất công với tên tiểu bạch kiểm mới đến, nhưng thật ra họ trách nhầm Dương Tông, hắn lựa chọn tổ Hách Điềm là vì những chi tiết làm hắn cảm động, phần lớn đơn hàng của bọn họ là vận chuyển rau quả, không giống với những người cục cằn khác, cho dù là được niêm phong hay đóng gói đơn giản, Hách Điềm đều vận chuyển nhẹ nhàng, rất cố gắng không phá hỏng rau và quả.
Vì nhà hàng kia yêu cầu phải chuyển đến trước tám giờ sáng, mà thành phố N cách thành phố S ít nhất bốn năm tiếng lái xe, có nghĩa là mỗi ngày họ phải xuất phát vào rạng sáng, đến nông trường lấy hàng rồi vận chuyển đến thành phố S.
Sinh hoạt đảo lộn ngày đêm cũng không dễ chịu gì, Hách Điềm còn có thể cầm cự được, trạng thái của Lí Hâm đã xuống dốc nhanh chóng sau khi làm việc khuya mấy ngày nay.
Đêm nay, khi hai người đến nông trường, Hách Điềm thấy mắt Lí Hâm xanh đen, vô hồn, cẩn thận hỏi một câu quan tâm: "Anh có khỏe không?"
Lý Hâm không ngủ nhiều trước khi hắn đến, vội vàng chơi game, nghe vậy cực kì không kiên nhẫn: "Khỏe cái quái gì, cái sinh hoạt chết tiệt này." Trong lòng hắn vẫn còn khó chịu với Hách Điềm, mặc dù Hách Điềm không lười biếng đùn đẩy công việc, làm việc không kém hắn, nhưng Hách Điềm mỗi ngày đều mang dán vẻ tràn đầy nhiệt tình chói lọi, vẫn làm cho hắn không thích.
Tại sao mày lại sống vui vẻ như vậy.
Hách Điềm không nói gì, nhìn qua kính chắn gió về phía con đường quê được đèn xe chiếu sáng, cảnh vật ngoài cửa sổ lùi về sau bắt đầu chìm vào yên tĩnh, hai ngọn đèn xe đồng thời di chuyển trên cánh đồng mênh mông, chậm rãi biến mất trong màn đêm.
Editor: Lục tổng lại chuẩn bị lên sàn!!! Chương sau hơi ức chế tí:))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT