Ông ngoại vừa rời đi, Thẩm Sơ Hành lập tức rút tay ra khỏi tay Vân Ngạn.

“Ông ngoại rất thích cậu” Thẩm Sơ Hành không nhìn cậu: “Nhưng cậu đừng tưởng có thể lợi dụng việc này mà muốn làm gì thì làm.”

“Tôi sẽ không” Vân Ngạn nhẹ giọng nói.

Cậu nghĩ thẩm ‘Nếu có thể, tôi còn muốn nhanh chóng ly hôn, sống cuộc sống của mình”

Thẩm Sơ Hành dùng ánh mắt rất không tin tưởng mà nhìn cậu, nhưng cũng không nói gì, điều khiển xe lăn đi vào biệt thự.

Chân Thẩm Sơ Hành không tốt, tạm rời đi lúc mọi người đang khiêu vũ, mọi người đều hiểu mà không hỏi anh ta đi đâu.

Không lâu sau đó, Thẩm Sơ Hành ngồi trong thư phòng, xem video trong laptop.

Đó là video mà trợ lý đã cắt ra từ camera giám sát.

Đây là biệt thự trống của Thẩm gia, bị ông ngoại của Thẩm Sơ Hành tặng cho anh ta làm quà cưới, cơ sở vật chất của phần an ninh vốn không cao.

Sau khi quyết định tổ chức hôn lễ ở chỗ này, trợ lý của Thẩm Sơ Hành nghĩ đến ông chủ của mình luôn cần thận và đa nghi, nên dựa theo đó, mà lắp camera ẩn khắp cả ngọn núi này, đảm bảo cho dù là nơi hẻo lánh ít người lui tới cũng có thể quay được.

Thứ mà Du Lãng phá hỏng chỉ là những camera có thể nhìn thấy được, còn đám camera ẩn kia hắn ta vốn không nhìn thấy.

Vào lúc Du Lãng và Vân Ngạn bắt đầu chạy trốn, người ở phòng điều khiển đã phát hiện, họ lập tức thông báo cho trợ lý của Thẩm Sơ Hành, nhưng sau khi trợ lý báo cho Thẩm Sơ Hành, chỉ nhận được phản ứng “Ồ?”

“Thẩm thiếu….cần đuổi theo không? Trợ lý hỏi.

Một lát sau, anh ta mới nghe được Thẩm Sơ Hành nói: “Giữ bí mật, cứ để họ bỏ trốn.”

Thẩm Sơ Hành vốn không muốn cho người đuổi theo, chỉ là sau khi có người phát hiện không tìm thấy Vân Ngạn, mới tượng trưng mà cho vài người đi tìm.

Từ khi đồng ý cuộc hôn nhân này, Thẩm Sơ Hành luôn cảm giác có chút bất an.

Nhớ lại ngày anh đồng ý kết hôn, anh thậm chí còn không biết tại sao mình lại đồng ý —— giống như bị ma quỷ ám lấy.

Nhưng sau khi anh nghiêm túc xem xét, cảm thấy ảnh hưởng của đối tượng kết hôn cũng không lớn, huống chi Vân Ngạn nhìn có vẻ an tĩnh ngoan ngoãn, là một người dễ kiểm soát. Chỉ cần ông ngoại và mẹ vui vẻ, thì kết hôn hay không kết hôn cũng không có ảnh hưởng quá lớn với anh.

Nhưng anh lại không nghĩ đến, đến ngày tổ chức hôn lễ, Vân Ngạn lại làm ra một vở kịch như vậy.

—— Nhưng Vân Ngạn đào hôn cũng tốt, cứ như vậy, anh có thể nuốt trọn tất cả sản nghiệp của Vân gia, cũng xem như là có lý do để ra tay.

Cho đến khi thuộc hạ báo cáo, nói Vân Ngạn đã đánh ngất Du Lãng, bắt đầu quay về, lúc này Thẩm Sơ Hành mới cho người đuổi theo, đón cậu về.

Ở trong lòng anh, thậm chí còn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Trong video giám sát, toàn bộ quá trình đào hôn của Du Lãng và Vân Ngạn được quay lại vô cùng rõ ràng, Thẩm Sơ Hành tua qua một chút, rất nhanh đã nhìn thấy thời điểm quan trọng đã lật ngược tình thế.

Lúc nhìn thấy Du Lãng và Vân Ngạn ôm nhau thắm thiết, trợ lý vì vị ‘Phu nhân’ mới cưới này mà đổ mồ hôi, nhịn không được mà liếc nhìn vẻ mặt của Thẩm Sơ Hành.

Gương mặt kia không không có bất cứ cảm xúc gì.

Trợ lý yên lặng thở dài trong lòng, yên lặng cùng Thẩm Sơ Hành xem tiếp.

—— Cho đến khi bọn họ nhìn đến Vân Ngạn nhảy xuống tảng đá, vung gậy gỗ trong tay, đánh về phía Du Lãng.

Thẩm Sơ Hành nhướng mày.

Tiếp tục xem, anh nhìn thấy Vân Ngạn đánh ngất Du Lãng, lấy di động xoá hết những thứ liên quan, quay về theo đường cũ.

Anh nhìn thấy vẻ mặt sầu lo của Vân Ngạn, cùng vẻ đột nhiên vui vẻ của Vân Ngạn khi nhìn thấy đám cúc Ba Tư kia.

Anh nhìn thấy Vân Ngạn cảnh giác mà nhìn hoàn cảnh xung quanh, khi phát hiện có gì đó không ổn, lập tức bày ra vẻ mặt hồn nhiên.

………

Sau khi xem xong, Thẩm Sơ Hành bảo trợ lý tua ngược lại…..

“Dừng”

Video dừng ngay lúc Vân Ngạn đánh ngất Du Lãng.

Thẩm Sơ Hành cúi người dán sát vào một chút, lại nói: “Phóng to lên”

Vì thế trợ lý phóng to hình ảnh hết mức có thể, chiếm vị trí trung tâm của màn hình, đúng là gương mặt bình tĩnh đến mức lạnh lùng của Vân Ngạn.

—— Đây cũng không phải là con thỏ nhỏ mà anh đã từng gặp.

Có chút thú vị.

Ngón tay thon dài của Thẩm Sơ Hành vuốt ve tay vịn xe lăn, đôi mắt yên lặng như mặt nước kia nổi lên một chút hứng thú.

Một lát sau, rốt cuộc trợ lý cũng nghe anh nói: “Đi chuẩn bị một chút, tối nay, tôi muốn cùng ‘bạn đời’ chọn một ít quần áo, làm quà tân hôn."

Sau khi bữa tiệc kết thúc, khách mời về hết, người nhà của Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành đều tạm biệt đôi tân nhân, trở về chỗ ở của mình.

Sau khi tiễn mọi người, Vân Ngạn theo Thẩm Sơ Hành đi đến tòa nhà chính.

Vân Ngạn đã tận dụng cơ hội mà xem hết lịch sử trò chuyện của mình với ba mẹ và bạn bè, phát hiện trước đây mình vẫn luôn cùng ba mẹ và anh trai sống ở một căn biệt thự khác trong trang viên, cho đến tối nay, mới có thể đến sống ở biệt thự chính với Thẩm Sơ Hành.

Cậu không khỏi nhẹ nhàng thở ra —— may mắn không cần tự mình đi tìm phòng, chứ nhiều phòng như vậy, cậu làm sao biết nguyên chủ đã từng ở phòng nào?

Vấn đề nhỏ đã giải quyết xong, nhưng một vấn đề lớn hơn đang đến gần cậu…..

—— Phải, động, phòng sao?

Tuy rằng cậu là người đã kết hôn.

Tuy rằng đối với Thẩm Sơ Hành có gương mặt như vậy, bản thân cũng không bị lỗ.

Nhưng mà..

Cậu vẫn là xử nam a! Không lẽ phải đem lần đầu tiên dâng hiến cho một người mới gặp một ngày sao?!

Lúc này cậu chỉ hận mình không phải phụ nữ, như vậy thì chỉ cần dùng lý do ‘bà dì’ đến là có thể ứng phó với những phiền phức như vậy, với tình huống như thế này, cậu tình nguyện bị suốt ba mươi ngày!

Sau một lúc bối rối trong lòng, Vân Ngạn yên lặng thở dài, nghĩ thầm chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến.

….Nhưng nếu Thẩm Sơ Hành cưỡng ép mình thì làm sao bây giờ?

Trong nguyên tác, anh ta là một kẻ biến thái, nhốt nguyên chủ lại bằng dây xích, còn có roi da!

Bất quá khi gặp người thật, Vân Ngạn cảm thấy anh ta biến thái như trong nguyên tác miêu tả.

Nhiều nhất, cũng là lạnh lùng hơn một chút.

Lúc này Vân Ngạn mới nhìn kỹ Thẩm Sơ Hành.

Người trước mắt tuy ngồi trên xe lăn, không có vẻ gì là đáng thương.

Anh ta ngồi thẳng tắp, dáng vẻ quý tộc như đã được huấn luyện; lông mi anh ta hơi rũ xuống, như đang kinh thường chúng sinh.

Hai chân anh ta an tĩnh đặt trên xe lăn, che một tấm chăn mỏng, một chân không cử động, mà phần dưới gối của một chân khác lại không có gì.

Ánh mắt của Vân Ngạn mềm mại thêm vài phần.

Nếu hai chân của anh ta nguyên vẹn, có lẽ tính cách anh ta sẽ không quái gở như bây giờ, mà lấy diện mạo của anh ta, gia thế cùng năng lực, hẳn sẽ được xem như thần mà cúng bái.

Vân Ngạn có chút châm chọc nghĩ: Anh ta bị tàn khuyết, có lẽ là do thượng đế nhân từ —— nhân từ với những người khác.

Xe lăn dừng trước của thang máy.

Biệt thự chính này chỉ có ba tầng, lại có tận bốn thang máy, thuận tiện cho Thẩm Sơ Hành có thể đi đến bất kỳ chỗ nào trong nhà.

Thang máy dừng ở tầng hai, Thẩm Sơ Hành đột nhiên hỏi cậu: “Đã ăn no chưa?”

“Hả?” Vân Ngạn sửng sốt một chút.

Cậu nghi hoặc mà nhìn về phía Thẩm Sơ Hành, lại đối diện với ánh mắt giễu cợt mang chút mỉa mai của anh ta.

Đến lúc này Vân Ngạn mới phản ứng lại, trong đầu nhanh chóng nhớ đến chiều nay cậu đã tận dụng thời cơ mà ăn không ít bánh hạnh nhân, bánh waffle, bánh tart trứng, bánh kem dâu tây….

Khụ, khụ, vậy mà lại bị anh ta nhìn thấy.

Vân Ngạn là một người cực kỳ yêu thích mỹ thực, nhưng vì từ nhỏ sức khoẻ đã không tốt, rất nhiều thứ phải kiêng ăn, gặp món ngon, cũng chỉ có thể nếm thử một ít.

Một năm trước khi qua đời, bệnh tình của cậu chuyển biến rất xấu, sau đó chỉ có thể nằm liệt giường bị người ta đút cho ăn cháo trắng cùng vài món thanh đạm. Câu nói ‘Cắn một miếng lớn’, vẫn cách cậu rất xa.

Hôm nay được xuyên qua, cơ thể này cực kỳ khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon, thì đương nhiên phải ăn nhiều một chút chứ!

Tuy cảm thấy lý do của mình cực kỳ hợp tình hợp lý, nhưng Vân Ngạn vẫn cảm thấy mặt có chút nóng.

Thẩm Sơ Hành vừa lòng mà nhìn sự biến hoá trên mặt cậu, chậm rãi nói: “Trước đây tôi cũng không biết, cậu ăn khoẻ như vậy.”

Vân Ngạn: “....” Đây là đang nói tiếng người sao?

“Vậy bây giờ anh đã biết rồi.” Vân Ngạn cười nói, “Anh không nuôi nổi tôi sao?”

“......”

Quản gia đứng ở cửa thang máy, biểu tình xấu hổ.

“Dẫn cậu ta đi ăn chút gì đi, để cậu ta ăn no.” Thẩm Sơ Hành chậm rãi nói, “Miễn cho người khác nói tôi ngược đãi cậu ta.”

Vân Ngạn cười chân thành: “Cảm ơn”. Dứt lời liền bước vào thang máy.

Cửa thang máy giữa hai người chậm rãi khép lại, Vân Ngạn vui vẻ nói với quản gia: “Có cánh gà không? Cháu muốn ăn chút đồ cay.”

Quản gia “....” Phu nhân, cậu đừng quên mình là minh tinh a! Còn ăn nữa là vòng eo nhỏ nhắn của cậu sẽ không giữ được nữa đâu!

Cho dù như thế nào, Vân Ngạn vẫn ăn được món gà rán mà cậu mơ ước đã lâu, tạm thời thoát khỏi áp suất thấp của Thẩm Sơ Hành, chìm đắm trong mùi thơm của đồ ăn, chữa lành cho tâm hồn bị tổn thương bởi cơn bão hôm nay.

Sau khi ăn xong, quản gia vẫn không dẫn cậu đến phòng tân hôn.

“Cậu chủ* nói, sau khi cậu dùng cơm xong thì đưa cậu đến phòng thay đồ chờ cậu ấy.”

(* chỗ này mình để cậu chủ vì trong bản gốc để là Tiên sinh, là cách gọi tôn trọng với người khác. Nhưng nhà của bạn công còn Thẩm lão với mẹ công nên mình để là cậu chủ để phân biệt rõ thôi)

“Phòng thay đồ?”

“Đúng vậy, phu nhân”

Vân Ngạn bị hai từ “Phu nhân” này hố một chút, nhưng quyết định không so đo lúc này.

“Đến phòng thay đồ để làm gì?”

Quản gia lắc đầu: “Ý của cậu Thẩm, không phải chuyện tôi có thể suy đoán”

Vân Ngạn: “......” Ông không cảm thấy mệt sao?

Đến phòng thay đồ?

Chỗ nhỏ hẹp như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?

Chơi trò Ngôi Sao Thời Trang hả?

Vân Ngạn sửng sốt: Không phải là bắt mình thay đồ ngủ tình thú cho anh ta xem chứ!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play