Vân Ngạn lấy ra một cái điện thoại từ túi áo của Du Lãng, rồi cầm ngón tay của hắn mà lần lượt ấn từng cái một, nhanh chóng mở được khóa vân tay.

Ở trong phần tin nhắn, cậu quả nhiên là tìm thấy tin nhắn mà Vân Ngạn nguyên bản đã gửi vào lúc tối —— thủ tiêu luôn.

Sau đó lại lục túi của bản thân, lấy ra điện thoại của mình rồi gọi tới số của Du Lãng —— quả nhiên là số chưa được lưu vào danh bạ, nhưng mục trò chuyện cũng khá nhiều —— thủ tiêu luôn.

Kế tiếp lại tra xem WeChat, lục soát xem khung chat của mình và Du Lãng —— thế mà lại rất sạch sẽ, không có gì cả.

Xử lý xong phần tin tức, cậu đẩy đẩy Du Lãng, cố sức bình sinh mà giấu hắn trong một bụi cỏ thật cao, sau đó chuẩn bị trở về, đối mặt với cái “hôn phu tiện nghi” kia.

—— “Tên tàn tật vô dụng”?

Vân Ngạn châm chọc mà nhìn thoáng qua Du Lãng đang hôn mê, nghĩ: Thế mà trong nguyên tác, anh và “Vân Ngạn” bị chính cái “tên tàn tật vô dụng” kia hủy diệt, hủy triệt để, cả đời cũng không trở mình được.

Mấy người Du Lãng chỉ biết Thẩm Sơ Hành là đứa con bị bỏ rơi của Vương gia, là một phế nhân ăn không ngồi rồi, tựa như lục bình không nơi nương tựa, nhưng nào ai biết được, hắn lại chính là người đứng sau gây nên tiết mục “Thiên lương Vương phá” kia.

Vân Ngạn không nhìn hắn nữa, quay đầu men theo đường cũ, vừa đi vừa nhớ lại mấy tình tiết nguyên tác khủng bố kia.

Trong nguyên tác, nam chủ Du Lãng là một tên tra nam vẫn hoàn tra, nhưng mà cũng coi như là có chút mị lực. Lúc Lạp Lạp đọc bộ truyện này cho cậu, cũng có lúc không thể nhịn được mà đọc mấy bình luận có cùng sở thích với nàng ở dưới mà than thở —— các độc giả thấy Du Lãng cùng nhân vật thụ chính Diệp Lạc ngược luyến tình thâm, thế là vừa mắng gã máu chó ngập đầu, vừa mong chờ gã “truy thê hỏa táng tràng”.

Nhưng thật không ngờ được là, về sau tác giả cứ như là có thâm thù đại hận với Du Lãng vậy, thế mà để hình tượng nhân vật chính của gã giống như Hoàng Hà đổ ra biển, một đi không trở lại luôn.

Sau khi mang Vân Ngạn đào hôn, Du Lãng lấy lý do “bên ngoài nguy hiểm” mà đem cậu giấu ở trong một biệt thự vô cùng vắng vẻ của hắn. Hai người trải qua nhiều năm yêu đương cay đắng và đầy trắc trở, bị chia cách nhưng cuối cùng cũng được gặp lại, thế là đêm đó thuận lý thành chương mà cùng lôi nhau lên giường hoạt động hài hòa lành mạnh.

… May mà còn chưa có làm cái hoạt động hài hòa lành mạnh đó.

Vân Ngạn nghĩ một chút mà lòng vẫn còn thấy sợ, may mắn là cậu trọng sinh đúng lúc đang đào hôn, vẫn còn có thể quay đầu lại tìm đường sống. Nếu là trọng sinh vào cái lúc muôn hơn một chút, chắc là….

Vân Ngạn bổ não mà tưởng tượng Du Lãng vừa làm cái chuyện “cấm trẻ nhỏ nhìn”, vừa kêu mình là “đóa hồng nhỏ”, liền rùng mình một cái.

… Còn không bằng chết luôn cho rồi.

Nhưng mà những phút “hài hòa” trôi qua, Du Lãng phát hiện Vân Ngạn khác hoàn toàn so với những gì hắn tưởng tượng —— áo nâng tận tay, cơm bưng tận miệng, không thèm săn sóc quan tâm việc gì, lại còn chỉ biết khóc lóc rồi gây sự.

Ảo tưởng về bạch nguyệt quan của hắn cứ thế mà ào ào đổ xuống đầy đất, tới giờ phút này mới tâm tâm niệm niệm nhớ tới bạn thụ chính Diệp Lạc tốt ra sao.

Nhưng ngay lúc gã muốn quay đầu, thì lại phát hiện bên cạnh Diệp Lạc xuất hiện một kẻ khác —— đẹp trai hơn hắn, mạnh mẽ hơn hắn, chung tình hơn hắn, mà cũng ôn nhu hơn hắn.

Du Lãng giận không sao kiềm nén được, đang lúc muốn phản kích, thì bên kia người của Thẩm Sơ Hành lại dựa theo các loại manh mối mà tìm được Vân Ngạn. Du Lãng vốn lúc này cũng đã vô cùng chán ghét Vân Ngạn, liền biết thời biết thế mà để cho người của Thẩm Sơ Hành mang Vân Ngạn đi.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện tên Thẩm Sơ Hành kia không chỉ muốn trả thù Vân Ngạn, mà còn muốn báo thù kẻ đã mang Vân Ngạn đào hôn!

Tài nguyên điện ảnh và truyền hình đều bị người ta chặn đứng, phát ngôn quảng cáo đều rối rít tới hủy hợp đồng, thậm chí đủ loại lịch sử đen tối của hắn cũng bị người ta lôi ra. Cũng chả cần mất nhiều thời gian, gã liền từ ảnh đế ở trên thần đàn rơi xuống dưới đất, trở thành chuột chạy qua đường, bị người kêu đánh kêu giết.

Chỉ có lúc này, hắn mới ý thức được Thẩm Sơ Hành không có đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng mà đã quá muộn. truyện tiên hiệp hay

Hắn cũng chẳng rảnh rỗi để quan tâm tới Diệp với chả Lạc gì đó, chỉ lo làm sao mà bảo vệ được bản thân. Vì đối phó với Thẩm Sơ Hành, hắn thậm chí không tiếc mà tự tiến cử bản thân lên giường của lão đại trong vòng giải trí để ôm đùi vàng lớn, thành công nghịch chuyển trở thành vai chính tiện thụ!

Nhưng mà, kẻ thắng cuối cùng vẫn là Thẩm Sơ Hành.

Du Lãng cuối cùng vẫn bị mất đi tất cả, cuối cùng hóa điên, phải ở bệnh viện tâm thần sống nốt quãng đời còn lại.

Còn về phần Vân Ngạn, cậu bị Thẩm Sơ Hành bắt trở về thì liền bị nhốt ở trong phòng, cuối cùng bị dằn vặt dẫn tới tinh thần suy kiệt mà chết.

Cũng chỉ có vai thụ chính Diệp Lạc, sau khi thoát khỏi tên tra công kia, rồi cùng vị ôn nhu công xuất hiện lúc sau kia trải qua những năm tháng tĩnh lặng, cuộc sống hạnh phúc.



Các độc giả đều bị sự phát triển cuối truyện của tác giả lôi tới sợ ngây cả người, dồn dập biểu thị phải gửi dao đến nhà tác giả.

Bọn họ tuy rằng rất muốn nhìn kết cục bi thảm của Du Lãng, nhưng là, cái này không phải điều bọn họ muốn á!!

Thế quéo nào lại đổi công?!!! Không phải 80% phía trước đều là viết về tình cảm giữa Du Lãng và Diệp Lạc, xong đến cuối cùng ngươi nói với chúng ta là tên Du Lãng kia kì thực chỉ là pháo hôi thôi?!!!

Du Lãng còn cùng bạch nguyệt quang “làm” qua?!!!! Sau đó Du Lãng biến thành thụ?!!!

Thẩm Sơ Hành thực chất chỉ là môt tên pháo hôi mà cùng lắm chắc chỉ xuất hiện được vài dòng trong tiểu thuyết thôi, thế quái mà hắn lại được cầm kịch bản vả mặt ngược tra như vậy?!!!

Vị tác giả này chắc mắc bệnh thất tâm phong* rồi!!! Lãng phí cảm tình! Thao tác như cớt!! Bình chọn tệ!!!

(*Bệnh tâm thần)



Vân Ngạn nghĩ sao cũng không nghĩ ra, rốt cuộc bản thân mình đã tạo ra cái nghiệt gì, mà phải xuyên vào cái quyển tiểu thuyết như thế này cơ chứ.

Nhưng cậu biết, bản thân cậu phải có mặt ở hiện trường hôn lễ vào trước buổi trưa, thì mới mong có thể được “hôn phu” nhìn thì vô hại mềm yếu nhưng thực ra là tay mắt thông thiên kia cho thả cho sống tốt một đoạn thời gian.

Vân Ngạn cúi đầu nhìn bản thân một chút, không khỏi nhíu mày.

Hình tượng bây giờ của cậu thật là không tốt chút nào. Nếu như đúng như theo nguyên tác miêu tả Vân Ngạn, giờ khắc này cậu hẳn là mặc lễ phục toàn thân màu, thanh tuấn như một vị thiên sứ. Nhưng mà cậu của lúc này, e là nhìn chả khác gì con ngỗng ngã vào đống bùn.

Cậu cùng Du Lãng chạy lâu như vậy trên sơn đạo, giầy da vốn bóng loáng giờ đây đã đầy bụi bặm, ống quần màu trắng bị dính bùn đất và hoa hoa cỏ cỏ xanh đỏ loang lổ. Mà lúc nãy cậu vừa “hủy thi diệt tích”, nên ống tay áo cũng bị dính không ít bụi bẩn.

Dùng cái hình tượng này mà trở lại trang viên, cậu nhất định phải tìm một cái cớ thật thích hợp mới được.

Dù cho không hợp lý, thì cái lý do đó nghe cũng phải êm tai một chút. Dù sao, vị hôn phu kia của cậu cũng là một người cực kì sĩ diện. Anh ta trả thù chuyện bị hai người kia đào hôn thì còn hiểu giải được, nhưng dằn vặt hai người tới mức điên loạn, suy nhược rồi chết như thế, thế thì lòng dạ không khỏi quá mức độc ác.

Vân Ngạn vừa nghĩ cách, vừa đi lên núi, bỗng thấy cách đó không xa có một mảng cúc ba tư lớn đang nở rộ đón ánh mặt trời, màu hồng phấn thực sự rất đẹp mặt.

Cậu bỗng nảy ra một chủ ý.

Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hiện giờ cũng sắp giữa trưa rồi, lễ cưới sắp bắt đầu.

Thế rồi, cậu không nhanh không chậm mà đi về phía đám cúc ba tư kia, chọn những bông đẹp nhất, ngắt cả thân cả lá, chỉ chốc lát sau liền ngắt được một bó to.

Cậu tiếp tục tiến lên, cố ý lệch khỏi lộ tuyến cũ, hướng chỗ rừng sâu mà đi, dọc đường hái không ít hoa lá nhìn đẹp mắt để phối lại với nhau. Đợi bó hoa ra hình ra dạng rồi, cậu liên lấy khăn tay bằng tơ tằm gài trong túi âu phục để buộc bó hoa lại.

Càng đi về phía trước, cậu bỗng nhìn thấy một bụi cỏ cực nhỏ, thế là đột nhiên nhanh trí nghĩ…







Đợi tới khi vệ sĩ Thẩm gia tìm thấy Vân Ngạn, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy ——

Cái người làm cho toàn bộ Thẩm gia nháo nhào hỗn loạn lên kia, giờ phút này giống như là đang tản bộ nhàn nhãn ở trong rừng sâu, trong ngực ôm một bó cúc ba tư to, khiến gương mặt trắng nõn của cậu càng trở nên tinh xảo.

Một cọng cỏ nhỏ đang bay lượn trên đầu ngón tay của cậu, bị cậu quấn thành một cái nhẫn nhỏ.

Cái nhẫn nhỏ còn chưa có quấn xong, cậu bỗng nhiên bị đá vụn ở trên đường ngáng chân, lúc này mới hơi hồi thần một chút, thần sắc đang hơi mơ màng nhưng lại vô cùng đơn thuần hồn nhiên.

Cậu cũng chẳng thèm nhìn xung quanh, cứ thế mà tiếp tục hướng về phía trước mà đi, dường như ngọn cỏ nhỏ trong tay kia mới chính là cả thế giới của cậu

Cậu vừa khẽ hát vừa bện nhẫn, dường như nghĩ tới điều gì vui vẻ, khóe miệng không nhịn được mà hơi nhếch lên…

Mấy vệ sĩ tìm được cậu nhất thời không nhẫn tâm muốn quấy rầy cậu.

Sau một lát, một tên vệ sĩ mới nhớ tới chức trách của mình, ho nhẹ một tiếng, nói với Vân Ngạn lúc này mới mờ mịt ngẩng đầu: “Vân thiếu, sao cậu lại ở đây? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi đó…”

“Mọi người rốt cuộc cũng tới!” Vân Ngạn thoạt nhìn còn kích động hơn cả bọn họ, cậu đem cái nhẫn cỏ còn chưa bện xong nhé vào túi, hai mắt sáng lên, nhanh chân chạy tới trước mặt mấy vị vệ sĩ, cố gắng lôi kéo tay của mấy vệ sĩ đó đi nhưng lại chợt nhận ra ra mình dính đầy bùn đất, ngượng ngùng mà lau lau vài cái lên người.

… Kết quả bộ lễ phục đã bẩn, giờ còn bẩn hơn.

Các vệ sĩ: “…”

Mấy vệ sĩ nhịn không được mà quan sát cậu một chút, lúc này Vân Ngạn toàn thân bụi bẩn, rồi yên lặng tính toán trình độ tức giận của chủ nhân.

“Nhanh nhanh nhanh, chúng ta trở về thôi. Tôi vốn chỉ muốn ra ngoài hái chút hoa, kết quả là… lạc đường…” Vân Ngạn mặt ửng đỏ, có chút ngại ngùng gãi gãi đầu: “May mà các anh tìm được tôi. Tôi còn tưởng hôm nay chắc chắc là bị muộn rồi! Lỡ anh ấy giận tôi, thì phải làm sao đây…”

Các vệ sĩ yên lặng phun tào:

Cậu còn biết Thẩm thiếu sẽ tức giận?!!!!

Hôn lễ gần diễn ra rồi, cậu còn đi hái hoa làm cái quằn gì?! Ở trong lễ cưới có bao nhiêu hoa như thế, sao không đi chú ý mấy bông đó?!!!

… Hơn nữa, cậu hái thì cứ việc hái, vì cái quằn gì mà đi phá mười mấy cái camera làm gì?!!

Biết rõ là có vấn đề, thế nhưng mấy người vệ sĩ này chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của bản thân mà thôi, cũng không nói nhiều, vội vàng đem Vân Ngạn ra đường lớn, lái xe chạy về phía trên núi, thẳng vào bên trong hôn lễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play