Tại Sở Bảo mật, trước cánh cửa vốn không thể mở được kia, Byrd và Croaker đứng đó, vẻ mặt trầm ngâm, yên lặng thật lâu không nhúc nhích dù chỉ một chút. Voldemort vừa vào đã thấy hai cái cọc gỗ người như vậy.

“Xảy ra chuyện gì?” Voldemort đi tới. Sau khi nhận được thư, hắn sắp xếp ổn thỏa mọi việc liền đi, còn cho rằng đã xảy ra chuyện lớn, nhưng hai người kia bình tĩnh vậy không giống có vấn đề gì. Hắn nghĩ ngợi, nhìn đến cánh cửa kia thì ngừng lại.

“Đây là sao?” Voldemort kinh ngạc trong một thoáng, vội hỏi.

Hai tên người gỗ kia giống như sực tỉnh, cuối cùng cũng đổi tư thế, nhưng chỉ vậy mà thôi, rồi lại tiếp tục ngẩn người.

Voldemort á khẩu, hai cái người này, bắt tay giỡn mặt mình đấy chắc?

Hắn không nói gì, tiến tới đẩy cái cửa kia ra.

“Đừng đụng…” Croaker và Byrd đồng thanh kêu lên, nhưng cánh cửa kia đã mở ra mất rồi.

Voldemort quay đầu lại, thấy hai ánh mắt trọn to không tin nổi nhìn hắn. “Có vấn đề gì?” Voldemort không hiểu ra sao.

“Cảm thấy anh hấp tấp quá. Còn chưa xác định xem có nguy hiểm gì không đã mở nó rồi.” Byrd thở dài, có chút buồn bực đáp.

Thực ra họ cũng thử mở cửa, chỉ tiếc vừa đụng vào đã bị đánh văng ra. Cánh cửa đó tuy là không khóa, nhưng đâu phải ai cũng mở được, cho nên hai người mới đứng đây lâu như thế. Nếu cánh cửa này chịu để Voldemort mở, hắn nhất định có liên quan.

Voldemort đương nhiên không phải kẻ hấp tấp, nhưng hắn có trực giác, có linh cảm thôi thúc hắn mở cửa.

“Đi vào nhìn một chút?” Voldemort đứng bên ngoài, tuy cửa đã mở ra nhưng mọi thứ bên trong đều bị bóng tối bao phủ, bọn họ không nhìn thấy gì cả.

Không ai trả lời. Croaker vẫn luôn sắm vai mặt lạnh, khoanh tay đứng đó. Một lúc sau, Byrd mới cười nói. “Anh đi trước đi.”

Voldemort cũng không cảm thấy có gì không ổn bèn đi vào. Ngay khi chân hắn vừa bước qua cửa, một luồng sáng rực lên từ giữa căn phòng tối đen, chói đến nỗi làm mắt hắn không mở nổi.

Một lúc sau, Voldemort mới thích ứng với ánh sáng cường độ cao này. Hắn quay đầu lại, cau mày, vì không thấy hai người kia đâu nữa. Hắn nhìn quanh căn phòng, không có đồ vật gì cả, tựa như cả căn phòng chỉ chứa ánh sáng mà thôi. Voldemort đi về phía trước, đi thật lâu thật lâu vẫn không thấy điểm dừng. Căn phòng này không có điểm cuối!

Sở Bảo mật có không gian hữu hạn, vậy mà căn phòng này lại không có giới hạn! Voldemort chợt cảm thấy hưng phấn, hắn nghĩ đây nhất định là không gian được tạo bởi kết giới. Hắn cũng không thử tìm cách trở về, bởi từ khoảnh khắc hắn bước qua cánh cửa kia, hắn đã đi vào một kết giới được thiết lập cực kỳ tỉ mỉ.

Chỉ khi tìm được người lập ra kết giới này hắn mới có thể ra ngoài. Có khả năng tạo ra được thứ này, còn duy trì được thời gian lâu như vậy, người như thế Voldemort rất có hứng thú.

Lúc này, Byrd và Croaker cũng vào phòng, chẳng qua cái mà bọn họ nhìn thấy chỉ là bụi bặm ken dày, không biết là tích tụ được bao lâu, phủ mờ cả phòng.

Byrd thắp sáng đầu đũa phép, bây giờ mới nhìn rõ đồ vật dưới lớp bụi mù kia là một quả cầu thủy tinh nhỏ bằng nắm tay. Bùa vệ sinh không có tác dụng, Byrd bèn lấy một cái khăn tay lau qua cho nó. Quả cầu thủy tinh được lau chùi sạch sẽ lộ ra lớp vỏ ánh xanh sáng bóng. Bên trong khối cầu có vết rạn, như thể bị vỡ từ bên trong.

Byrd không ngừng ngắm nghía quan sát, tay chợt rờ phải một hàng chữ nổi. Anh ta ghé mắt lại nhìn, đột nhiên hiểu được tại sao chỉ có Voldemort mới mở được cánh cửa này, tại sao cùng bước vào phòng mà hắn lại biến mất.

Hàng chữ nổi nọ viết rõ – Salazar Slytherin.

Croaker thấy vẻ mặt tươi cười đột ngột của Byrd liền nhìn hắn, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc. Byrd lắc lắc quả cầu thủy tinh trong tay, cười gian xảo, “Chờ Tom ra ngoài chúng ta phải hỏi cậu ta vài câu mới được.”

Voldemort không biết mình đã đi bao lâu, có điều vẫn không thấy ai cả. Hắn hơi mất kiên nhẫn, bắt đầu phóng ma pháp ra ngoài. Pháp lực vô hình đi tìm rìa kết giới, nhưng vẫn không tìm được. Voldemort nhếch môi, sức mạnh phát ra càng nhiều, nhưng cứ như đá chìm đáy biển vậy.

Biết không thể làm được, Voldemort thu hồi pháp lực lại, nhưng luồng sáng chói mắt kia dường như cũng có dị động. Hắn tinh tường nhận ra, cũng không dừng tay mà mau chóng thu hồi pháp lực về.

Cuối cùng thu lại toàn bộ, luồng sáng kia dường như cũng ảm đạm đi một ít. Nó giống một luồng sức mạnh, hơn nữa có cùng gốc rễ với của hắn.

“Nhận ra rồi à?” Một giọng nói mang theo âm cười chợt vang lên, theo đó một người mặc áo choàng bao kín thân cũng xuất hiện trước mắt Voldemort, mặt người nọ giấu dưới lớp mũ trùm, mang theo vẻ kỳ dị thần bí.

“Như vậy, mi là một Slytherin khác.” Voldemort cười nói, đương nhiên cũng không phải kiểu tươi cười vui vẻ tốt lành gì.

Người kia cười khẽ. “Phải, nhưng mi không cần lo lắng, ta chẳng qua là một đoạn ký ức mà thôi. Một đoạn ký ức thuộc về Salazar Slytherin.”

Voldemort có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại thoải mái. Cũng đúng, trình độ ma thuật cao cỡ này, lại là một Slytherin, trừ tổ tiên của hắn ra ai làm được chứ? Thái độ của hắn hòa hoãn hẳn, từ tốn nói. “Tha thứ cho bất kính lúc nãy của ta.”

Salazar phẩy tay áo, Voldemort nhìn không thấy vẻ mặt của y. “Ta chỉ là một đoạn ký ức mang theo sứ mệnh, mi không cần để ý như vậy.”

“Sứ mệnh?” Voldemort nghe tới đây liền thấy hứng thú, hắn biết chuyện này nhất định có liên quan đến mình.

“Đúng vậy. Thực ra cũng không tính là sứ mệnh gì.” Y nói, nghe có vẻ mâu thuẫn, lại hỏi. “Mi có biết đồn đãi về căn phòng này không?”

“Byrd từng nói nó chứa đựng sức mạnh của tình yêu.” Voldemort đáp lại, chợt ngộ ra cái gì.

“Lời đồn đôi khi cũng có chỗ đúng. Nơi này thực sự có sức mạnh rất lớn, chỉ thuộc về gia tộc Slytherin, là sức mạnh đã được phong ấn lại. Chỉ có tình yêu của Slytherin mới cởi bỏ được phong ấn này, mà mi, chính là người giải ấn.”

“Tại sao lại phong ấn sức mạnh của mình chứ?” Voldemort không hiểu sao tổ tiên của hắn phải tốn sức đến vậy.

“Mi không cần biết, cũng không liên quan đến mi. Chỉ cần biết rằng, sức mạnh ở đây có thể cữu vãn tình duyên của mi, hậu duệ nhà Malfoy xứng với mi, tình yêu của Slytherin là chân thành không đổi, mi nhất định phải quý trọng.”

Nói xong bóng người nọ cũng biến mất. Cùng lúc ấy, những luồng sáng kia hợp lại thành một, vây quanh lấy hắn. Trong cơ thể ma lực hắn xao động, thôi thúc hắn nói với hắn lối ra ở đâu.

Voldemort vẫn không biết tại sao Salazar lại phong ấn pháp thuật của mình, nhưng quả thực chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, cho nên khi có được sức mạnh này hắn liền rời đi.

Hắn không phát hiện ra khi luồng sáng ấy biến mất, có một dòng chữ dần xuất hiện trên tường – “Vĩnh viễn không để mất tình yêu của ta”. Mà tên ký ở dưới không phải của Salazar, mà là Godric Gryffindor. Đó cũng là một câu chuyện chưa kể khác.

Lucius ở nhà lâu buồn chán, Voldemort và cha hôm nay cũng không đến, y bèn đưa Draco ra ngoài chơi. Tuy Hẻm Xéo chả có gì hay ho để dạo, nhưng bé rồng nhỏ lại hớn hở vô cùng, thế là y đành đưa bé đi loanh quanh. Vốn mục tiêu của y là đến Knockturn, nhưng cái chỗ đó thực sự không hợp với con nít tí nào.

Lucius không hề hay biết cảnh y ôm đứa bé sẽ trở thành tít giật gân ngay trang nhất cho Nhật báo Tiên tri ngày hôm sau. Y chỉ thấy ánh mắt người đi đường nhìn y có chút kỳ quái, nhưng Lucius tự dộng dịch ra là người ta hâm mộ mình thế thôi.

Có điều hôm sau mới sáng ra khi vừa mở tờ báo thấy dòng tít, Abraxas nổi khùng. “Ngài, phải, kết, hôn, với, Lucius, ngay và luôn!” Y gần như gào lên, đập tờ báo lên bàn Voldemort. Trên trang nhất là tiêu đề cực bự viết ‘Cậu chủ nhà Malfoy – ‘sủng thần’ của Chúa tể Hắc ám?’ Dưới đó là là ảnh Lucius ôm Draco.

Voldemort mơ hồ có thể đoán được nội dung bài viết có thể mỉa mai độc địa cỡ nào, thoắt cái mặt mũi sầm lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play