“Em lấy thứ này từ khi nào?” Voldemort cảm nhận được mảnh hồn trong quyển nhật ký đã mất, hắn hỏi, không nhận ra giọng điệu mình lạnh lùng đáng sợ cỡ nào.
Lucius sớm biết lần này mình gây họa, nhưng lại không ngờ nghiêm trọng đến thế. Trông sắc mặt hắn, Lucius thấy sợ, lại thấy có hơi oan ức. “Đã nhiều năm rồi. Đoạn thời gian trước còn có người nói chuyện với em nữa kia, rồi mấy ngày qua lại không thấy phản ứng gì nữa.”
Voldemort suýt ngất, đã nhiều năm rồi? Từ lúc sống lại tới nay, linh hồn hắn vẫn luôn đầy đủ, quyển nhật ký lại được chế tác trước lúc hắn ‘quay về’, nên hắn không quá chú ý, gần như quên béng nó đi. Mảnh hồn có ý thức lại còn tự do, khiến Voldemort không khỏi lo lắng. Dù sao nó cũng là ‘mình’, không thể khinh thường được. Nhìn vẻ sợ hãi trong mắt Lucius, thật là muốn trách cũng không nổi.
Voldemort chống trán, đau đầu không thôi.
“Em xin lỗi.” Thấy Voldemort không trách, Lucius cũng yên tâm, nhưng nghĩ lại mình gây ra phiền toái lớn, liền cảm thấy áy náy vô cùng.
Hắn thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói với Lucius, “Không sao. Nhưng ta phải về trước, có vài việc cần xử lý.”
Lucius biết hắn muốn xử lý cái gì, nhất thời tự giận không thôi, chỉ đành im lặng gật đầu, ngay cả Voldemort rời đi khi nào cũng không biết.
Voldemort trở lại trang viên, nghĩ cách giải quyết. Hiện tại hắn không cảm nhận được mảnh hồn kia đang ở đâu, hơn nữa chuyện này lại không thể để người khác biết, nên không thể sai Tử Thần Thực Tử đi tìm được, huống hồ bản thân mảnh hồn đó cũng không dễ bị phát hiện.
Giờ chỉ còn cách yên lặng theo dõi kỳ biến, hắn không tin ‘mình’ kia sẽ an phận, sớm hay muộn nó cũng sẽ tìm tới hắn.
Trở lại phòng ngủ, Lucius càng nghĩ càng rối rắm, lăn qua lộn lại trong chăn.
“Malfoy, cậu có ở đó không?” Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lucius đứng lên, chỉnh trang lại rồi ra mở cửa.
“Cậu là?” Lucius híp mắt đánh giá người tới, hình như là bạn học của cậu, nhưng cậu chưa từng chú ý tới cậu ta, cũng chưa qua lại chào hỏi bao giờ.
“Ừm, mình là Avery, Avery Bulstrode.” Avery vươn tay, biểu cảm có hơi câu nệ.
Lucius bắt tay cho có, làm bộ kiêu căng hỏi, “Có chuyện gì không?” Cậu vẫn chẳng có ấn tượng gì về người này, hóa ra là nhà Bulstrode. Tuy cũng là quý tộc, nhưng nhà đó địa vị thấp hơn nhà khác nhiều, làm sao so được với Malfoy. Hơn nữa Avery không có gì nổi bật ở nhà Slytherin, ngay cả tính cách cũng như một Hufflepuff vậy.
“Không có gì, chỉ là nhìn cậu hình như không được vui, với lại bữa tối qua lâu rồi mà không thấy cậu tới Đại sảnh đường ăn, nên tự ý đem cho cậu vài thứ.” Avery đem chút bánh trái trong tay cho Lucius. Thấy cậu cầm lấy rồi thì ngượng ngùng cười cười, mấy ngón tay xoắn vào nhau.
Lucius còn không biết mình khi nào thì thân thiết với Avery đến bực này, cho dù là muốn làm thân, vầy cũng hơi đường đột. Lucius nhận đồ ăn, lễ phép nói cảm ơn, chợt nhận ra mình đúng là có hơi đói thật.
Vừa định quay vào phòng, cậu phát hiện Avery vẫn đứng cạnh cửa, mới hỏi thêm, “Còn chuyện gì nữa sao?”
Avery giật mình, lắp bắp nói, “Không, không có gì.”
“Thế, tạm biệt?” Lucius nhướn mày ướm lời, khuôn mặt còn nét non nớt mà ra vẻ như vậy đáng yêu chết được, Avery đỏ mặt đến mức ngay cả lời hẹn gặp lại chưa kịp nói đã bỏ chạy.
Lucius nhìn cậu ta hối hả bước nhanh, nhíu mày thầm nghĩ, “Đúng là thứ quý tộc nửa mùa.” Trong tay mang theo tâm ý của người khác mà nghĩ như thế, Lucius lại không cảm thấy có gì sai. Bản thân cậu vốn kiêu ngạo, kiểu như người ta tốt với cậu là chuyện thường, Malfoy luôn được vậy mà.
Cho nên sau này, một vài cử chỉ kỳ lạ của Avery cậu không để ý mấy. Nhưng trong mắt người ngoài, Avery lại thành kẻ thân cận với Lucius, bởi cậu ta luôn đi theo cậu, cực kỳ ân cần.
Đối với lời đồn đãi bên ngoài, Lucius không biết gì cả, chỉ cảm thấy có kẻ hầu người hạ như thế cũng không tồi. Avery Bulstrode ở Nhà bỗng không phải kẻ tàng hình ai cũng làm ngơ nữa.
Hôm nay cũng giống như mọi ngày, Avery đưa bữa tối cho Lucius xong, định trở về phòng ngủ, chợt nghe có mấy học sinh cùng Nhà cao giọng nói, “Hừ, nghĩ mình hay ho lắm hả. Mày ấy à, xách dép cho Malfoy cũng không xứng.”
Avery siết tay thành nắm đấm, cười nói, “Thế à? Nhưng có xứng hay không cũng không phải do mày định đoạt.”
“Mày! Mày nghĩ mình là ai đấy hả?”
“Ừ, không là ai cả. Nhưng đủ dạy cho mày một bài học là được rồi.” Vừa dứt lời cậu ta liền rút đũa phép, nhanh như chớp phóng bùa Im lặng và bùa Hóa đá liên tiếp nhau, nhoáng một cái không ai kịp phản ứng.
Sau đó, cậu tay đưa tay chỉnh cổ áo, mỉm cười bước qua. Giờ là lúc cận giới nghiêm, sẽ không có ai đi qua chỗ này. Mấy kẻ miệng mồm không sạch sẽ, cứ ở đây đứng một đêm cũng tốt.
Cậu ta lúc này hoàn toàn không còn vẻ khúm núm trước mặt Lucius nữa, cứ như thay đổi thành người hoàn toàn khác vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT