Mùa xuân trong tháng ba, nằm ở phía bắc đại lục là Thiên Tinh thành của Đại Chu quốc, vào một ngày tốt đẹp của mùa xuân, mà ngày hôm nay cả Thiên Tinh thành được trang trí giăng đèn kết hoa, một không khí vui tươi.
Lâm Phong được chín tuổi, đang mặc bộ quần áo màu đỏ, vẻ mặt hưng phấn đứng kế bên một người phụ nữ xinh đẹp, cho dù đó chỉ là Lâm Phong có chín tuổi hay là mọi người bên cạnh hắn ai cũng có nụ cười tràn đầy vui sướng trên mặt.
Hôm nay, là ngày cưới của đại ca Lâm Phong, Thiên Tinh thành Lâm gia thế tử Lâm Thiên, mà vợ của Lâm Thiên là công chúa nhỏ nhất của Đại Chu quốc, cũng là công chúa được đương kim Hoàng đế yêu quí nhất.
Lâm Phong tuổi còn nhỏ, đối với việc của người lớn đúng là rất tò mò. Trong lúc đó, đại ca lấy vợ đối hắn mà nói lại sự tình cực kỳ mới và hưng phấn, trời tối, hắn vẫn đi theo phía sau mẹ, cùng đợi đám cưới được tổ chức.
“Kiệu hoa đến”
Một tiếng hô to đã thay đổi toàn bộ bầu không khí của Lâm phủ biến thành náo nhiệt hơn, Lâm Phong hưng phấn, bàn tay đều nhanh tung giấy đỏ, mặc dù hắn đối với việc đám cưới không phải hoàn toàn hiểu được, chẳng qua Lâm Phong cũng biết, đây là việc vui lớn gần hai năm qua của gia đình hắn.
Lâm Phong, là con trai thứ tư của Lâm thị gia tộc tại ThiênTinh thành, cũng là công tử nhỏ nhất của Lâm gia, hưởng thụ sự yêu quí của tất cả mọi người trong Lâm gia. Ngày thường cũng rất tinh nghịch, chẳng qua có rất nhiều việc chưa bao giờ làm.
Thẳng đến đêm khuya mọi việc kết thúc, Lâm Phong mỏi mệt mới vừa lòng đi theo đại quản gia Lâm Thành về phòng nghỉ ngơi. Ngày hôm nay, Lâm Phong cũng nhận thức một thành viên mới trong gia đình, là chị dâu của hắn, cũng là tiểu công chúa của Đại Chu quốc - ‘Chu Đình’.
Hôm nay, Lâm Phong vui sướng hiển nhiên còn không có cho qua, Lâm Thành đắp cho hắn cái chăn đã bị hắn nắm lấy cánh tay, hai tay nhỏ bé gắt gao vuốt ống tay áo của Lâm Thành, còn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, vẻ mặt hy vọng nhìn Lâm Thành.
"Hôm nay lại muốn nghe chuyện xưa gì?"
Bộ dáng của Lâm Phong lập tức làm Lâm Thành hiểu được chuyện gì xảy ra, đã hơn sáu mươi tuổi nhưng hình dáng chỉ có hơn bốn mươi tuổi, Lâm Thành nhẹ nhàng ngồi ở bên giường của Lâm Phong, cả Lâm phủ, tối tối kể chuyện xưa cũng chính là LâmThành.
“Thành bá, ngài nói, về sau đại ca cùng công chúa, có phải là giống như mẹ cùng cha?"
Ánh mắt của Lâm Phong đối với hôm nay gia đình có thêm thành viên, trong lòng thật là tốt.
“Tất nhiên, về sau công chúa chính là chị dâu của ngươi, gặp mặt không thể trực tiếp gọi công chúa, phải gọi là chị dâu!" Lâm Thành a a cười nói, không nghĩ tới Lâm Phong nho nhỏ, ngay cả vấn đề của người lớn cũng hỏi đến.
“Đây không phải sau này ta cũng muốn cưới một công chúa?" Lâm Phong có chút khẽ ngẩn người, chín tuổi, đối với một số điều vẫn không hiểu được.
“Ha ha, đứa nhỏ ngốc, chúng ta Đại Chu quốc chỉ có một người công chúa, ngươi chính là tưởng muốn kết hôn thì ngươi đem công chúa của Đại Đường quốc đến cũng được, tiểu công chúa của bọn họ giống ngươi không sai biệt lớn!"
Lâm Thành bị lời nói của Lâm Phong làm cho ha ha cười to, đồng thời cũng cho thấy một niềm tự hào, Lâm gia bọn họ chính là công chúa hoàng thất cũng có thể lấy được.
Lâm gia tại Thiên tinh đại lục là một trong bốn đại gia tộc đứng đầu, cũng là đại gia tộc lớn nhất võ lâm, Lâm gia đứng trên đại lục đã mấy chục vạn năm, một lần vương triều thay đổi, đều không có thay đổi đến địa vị của Lâm gia. Nguyên nhân chủ yếu, ngoại trừ Lâm gia dùng võ lập gia ở ngoài, còn có chính là Lâm gia phía sau có thế lực khổng lồ.
“Thành bá, ta đây về sau nhất định phải kết hôn công chúa sao chứ?" Lâm Thành lời nói đùa lại bị Lâm Phong tưởng là thực, ánh mắt, lời nói của Lâm Phong có vẻnhư là trong tương lai nhất định phải kết hôn cùng công chúa.
“Ha ha, không nhất thiết phải như thế, đường đường tứ công tử của Lâm gia chúng ta, đương nhiên tưởng cưới ai thì đó là phúc khí của người đó!"
Hình dáng của Lâm Phong làm Lâm Thành vui vẻ, ánh mắt của Lâm Thành nhìn về phía Lâm Phong càng yêu quí, chính là bên trong còn có một tia kỳ vọng.
"Thành quản gia, gia chủ cho mời!"
Ngoài cửa phòng Lâm Phong đột nhiên truyền đến một giọng nói, Lâm Thành vỗ vỗ vào Lâm Phong đã nhắm mắt lại mang theo một nụ cười nhẹ nhàng đi ra phòng.
Lâm Chính Vân, là đại gia chủ của Lâm gia, chỉ có hơn bốn mươi tuổi Lâm Chính Vân đượccông nhận đương kim võ lâm đệ nhất cao thủ.
"A Thành, Phong nhi có đúng hay không lại vừa quấy ngươi?"
Bên trong thư phòng, Lâm Chính Vân mỉm cười hỏi Lâm Thành, đồng thời ý bảo hắn ngồi ở ghế bên cạnh.
“Gia chủ,không có, tứ công tử đã ngủ!" Nhắc tới Lâm Phong, nụ cười của Lâm Thành càng đậm, lại nói tiếp Lâm Thành đi theo Lâm Chính Vân thời gian cũng không phải dài, bốn công tử của Lâm gia, cũng chỉ có Lâm Phong là Lâm Thành xem từ nhỏ.
“Phong nhi đã chín tuổi, sau ba tháng hắn sẽ mười tuổi!" Lâm Chính Vân sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, nhẹ nhàng thở dài, Lâm Thành sắc mặt ngay lập tức thay đổi thành màu trắng.
“Gia chủ, ngài là muốn cho tiểu Phong bây giờ đi?"
“Không sai, đúng rồi, Lâm gia chúng ta luôn có rất nhiều sự tín nhiệm đều là công lao của các lão tổ tông. Trong bốn đứa, tiểu Phong là một người có tư chất tốt nhất, ngươi cũng biết, chuyện đó càng sớm càng tốt, tốt nhất chính là thời điểm mười tuổi!"
“Chính là......" Lâm Thành trong lòng quýnh lên, chẳng qua nhìn thấy ánh mắt u buồn của Lâm Chính Vân vẫn là gật gật đầu nói, “Lão nô hiểu được!"
***
Ngày hôm sau, Lâm Thiên đại ca của Lâm Phong mang theo người vợ mới là công chúa phải trở lại kinh thành, nhị ca Lâm Sơn, tam ca Lâm An cùng theo về, trong phủ hơn phân nửa hộ vệ cũng điều động đi ra ngoài. Lâm phủ, lập tức có vẻ trống trải rất nhiều.
"Mẹ, Nhị ca, Tam ca đều có thể đi, vì cái gì con cũng không thể đi!"
Quay về từ đội ngũ đã đi xa, Lâm phủ trống trải chỉ còn lại tứ công tử Lâm Phong, Lâm Phong rất hy vọng được đi theo ba ca ca cùng đi kinh thành,chỉ tiếc cha cùng mẹ không đồng ý, thậm chí cả người luôn luôn yêu thương hắn là Thành bá, lần này cũng không đồng ý hắn đi theo.
“Cha, ngài cho Phong nhi đi đi, hiện tại Phong nhi ngay bây giờ có thể đuổi kịp đại ca bọn họ vào buổi tối, đi sẽ không vội!"
Tới gần tối đêm ngày thứ bẩy, Lâm Phong tìm được Lâm Chính Vân, khổ khổ cầu khẩn hy vọng chính mình có thể đi, mặc dù hắn chính mình cũng biết rằng điều này không có hy vọng.
“Tiểu Phong, cha không cho ngươi đi là có nguyên nhân, có sự kiện quan trọng hơn cần ngươi làm, cha hỏi ngươi, ngươi nguyện ý hay không làm vấn đề này?"
Nhìn xem qua thời tiết ở bên ngoài, Lâm Chính Vân trên mặt lộ ra nụ cười, không giống sáu ngày trước trực tiếp trả lời không được, lần này, nói cho Lâm Phong một lời giải thích.
“Cha có việc gì muốn con làm!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phong lộ ra một tia kinh ngạc, hắn chỉ có chín tuổi, đều là người nhà luôn chăm sóc hắn, cho tới bây giờ cũng không nói hắn phải đi làm chuyện gì.
“Được a, cha ngài nói muốn ta làm cái gì!"
Lâm Phong căn bản không biết chính mình phải đối mặt cái gì, trong lòng của Lâm Phong cha muốn hắn làm gì, có thể như hàng ngày chơi trò chơi giống nhau, Lâm Phong căn bản không biết, điều này hoàn toàn thay đổi vận mệnh của hắn.
"Phong nhi, theo ta đến!
Lâm Chính Vân thu hồi nụ cười, thật sâu nhìn vào mắt của Lâm Phong sau mới chậm rãi nói, đứng dậy rời đi khỏi bàn, hướng tới mặt sau của thư phòng đi đến.
Gian thư phòng của Lâm Chính Vân mặt sau có phòng ngủ, là chỗ hắn ngày thường nghỉ ngơi, phòng ngủ rất đơn giản nhưng là không gian rất lớn.
Lâm Phong nhìn thấy phụ thân đi đến bên giường, tại trên chân giường chuyển động qua lại vài cái, vách tường bên phải đột nhiên phát ra tiếng vang, giữa một khối vách tường chậm rãi mọc lên, lộ ra một cái cầu thang.
“Theo ta xuống dưới!" Lâm Chính Vân lại nhìn thoáng qua Lâm Phong, trước tiên hướng tới cầu thang đi đến, Lâm Phong ở phía sau ngây ngốc tiến đến, gian phòng ngủ này Lâm Phong ít nhất tiến đến hơn mấy trăm lần, hắn cho tới bây giờ không có nghĩ đến phòng ngủ bên trong còn có phòng khác, ngay cả những bức tường có thể mở ra được một lỗ.
Phía dưới cầu thang là một khoảng đất trống nhỏ, bên cạnh có ba cái cửa đá, mặt sau mỗi cái cửa đá đều là gian mật thất, Lâm Chính Vân mở mật thất chính giữa, mang theo Lâm Phong đi vào.
“Phong nhi, cha hỏi ngươi, Lâm gia tâm pháp của ngươi tu luyện đến mấy tầng?"
Trong mật thất, Lâm Chính Vân để cho Lâm Phong ngồi ở trước mặt mình, cho tới bây giờ không có hưởng quá loại này đãi ngộ Lâm Phong còn có chút lâng lâng, từ khi hắn hiểu việc cho tới bây giờ cha không trịnh trọng như thế hỏi qua sự tình của mình.
“Cha, con, tâm pháp con đã đến tầng thứ ba!" Thanh âm của Lâm Phong rất nhỏ, hắn không biết ý tứ của Lâm Chính Vân, còn tưởng rằng cha trách mình luyện công không chăm chú.
"Tầng thứ ba a, tầng thứ ba!"
Lâm Chính Vân thở dài thật mạnh, hắn có bốn đứa con, hôm nay chỉ có con lớn nhất LâmThiên vừa mới tu luyện đến tầng thứ tư tâm pháp gia truyền, hơn nữa Lâm Thiên, cũng là năm trước vừa xong tầng thứ tư. Con thứ hai Lâm Sơn ba năm trước đây mới đến tầng thứ ba, mà Lâm Sơn năm nay đã mười chín tuổi.
“Cha, con không được tốt, ngày sau con nhất định chăm chú luyện công!"
Lâm Chính Vân một tiếng thở dài, làm Lâm Phong trong lòng nghĩ đến cha trách cứ mình luyện công không chăm chú, tại hoàn cảnh im lặng làm Lâm Phong càng thêm khổ, vội vàng quỳ gối trước mặt cha, thừa nhận sai lầm của mình.
“Phong nhi, cha không phải trách ngươi, ngươi ngày thường tu luyện, cha rất rõ ràng, cha biết của ngươi tâm không tại tu luyện, cho dù như vậy ngươi thời điểm chín tuổi tâm pháp tu luyện đến tầng thứ ba. Ngươi cũng biết, từ mấy trăm năm, ta Lâm gia chỉ có ngươi tại trước mười tuổi tu luyện tâm pháp đến tầng thứ ba!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT