Viên ma ma lại nhìn Nhạc Vân Mi, sau đó nhìn Hoắc Tịnh Phương, vẻ mặt cực kỳ khó nói.

Điều này khiến cho Hoắc Tịnh Phương và Nhạc Vân Mi cũng trở nên căng thẳng, sớm đã không còn vẻ vô tư nói cười như trước nữa.

Tô Doanh nói: "Nói đi, đừng úp mở nữa, càng che giấu lâu càng dễ xảy ra chuyện."

Viên ma ma xấu hổ nói: "Cô nương, bởi vì Phương cô nương và Mi cô nương mất tích, mà trong thành đã náo loạn hết lên. Mọi người đều nói hôm qua hai nàng dạo chơi gặp sơn tặc, bị sơn tặc bắt đi. Nhạc thiếu tướng điều tất cả binh mã trời vừa sáng liền ra khỏi thành để tìm người huyện nha và nha dịch trong thành cũng đang tìm kiếm từng nhà. "

Bị bọn sơn tặc bắt đi?

Trời ạ!

Hoắc Tịnh Phương muốn ngất xỉu khi nghe thấy tin này.

Nhạc Vân Mi cũng hoảng sợ, vội vàng đỡ Hoắc Tịnh Phương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn là con tiện nhân Khúc Hằng bịa chuyện, dám bôi nhọ thanh danh của chúng ta như thế này. Ta đi về ngay bây giờ, ta phải xé xác nàng ta. "

Khúc Hằng?

Khúc Hằng kếp trước không phải là chị dâu của Nhạc Vân Mi sao?

Tô Doanh không rõ lnguyên nhân đằng sau của việc này là gì, nhưng Nhạc Vân Mi và Hoắc Tịnh Phương chắc chắn không được rời sơn trang Ngô Đồng vào lúc này.

Tô Doanh một tay giữ lấy Hoắc Tịnh Phương, tay còn lại kéo lại Nhạc Vân Mi đang chạy đi: "Tuyệt đối không được, bất kể bây giờ ngươi làm gì với Khúc Hằng, dù sao thanh danh đã truyền ra ngoài cũng sẽ không lấy lại được.". "

“Cô nương của chúng ta nói đúng, Mi cô nương, hãy suy nghĩ kỹ, lắng nghe những gì cô nương của chúng ta có ý kiến gì.” Viên ma ma cũng ngăn Nhạc Vân Mi lại. Danh tiếng của những cô gái bình thường đã rất quan trọng, huống hồ là một cô nương giàu có và quyền lực? Bị bọn sơn tặc bắt cóc suốt một ngày đêm, cho dù là tự biết mình trong trắng, những lời nói xấu xa cùng những ánh mắt kia cũng có thể khiến người ta đi đến chỗ tuyệt vọng.

“A Doanh, nàng có cách nào giúp ta và A Mi không?” Hoắc Tịnh Phương kéo Tô Doanh thật chặt trước lời nói của Viên ma ma, nhìn cô chằm chằm đầy mong đợi: “Nếu không, một khi thanh danh của ta và A Mi bị hủy hoại, không chỉ hai người chúng ta không còn đường sống, danh tiếng của toàn bộ Hoắc gia và Nhạc gia sẽ bị ảnh hưởng. "

Trong những thập kỷ của kiếp trước, những âm mưu xảo trá giữa các gia tộc trong kinh thành đã không ít lần ảnh hưởng đến Thẩm gia, Tô Doanh cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tình huống này. Dìu Hoắc Tịnh Phương ngồi xuống, Tô Doanh nhìn Nhạc Vân Mi Sơ đang khó chịu không thôi: "Ta rất muốn giúp hai người, nhưng phải nói cho tôi biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các người lại dầm mưa xuất hiện trước cửa sơn trang Ngô Đồng? "

Nhạc Vân Mi ngồi xuống lan can nói: "Anh trai ta hai ngày trước đã đến huyện Thượng Hà này, dự định bắt xong sơn tặc qua hai ngày sẽ trở về kinh thành. Khúc Hằng nói danh lam thắng cảnh huyện Thượng Hà chỉ có miếu quan công trên đồi Tùng Doanh là chưa đi, bọn ta liền dẫn ít người đi xe đến chân đồi Tùng Doanh. Bọn ta bái lạy ở miếu quan công và thưởng ngoạn phong cảnh ở đình nghỉ. A Phương đứng bên đình ngắm phong cảnh, khăn tay vô tình bị gió thổi bay, khăn tay đó là di vật của nương nàng ấy để lại, không thể vứt bỏ được, nên cả hai cùng nhau đi tìm. "



“Cho dù đem ít người như thế nào, thì cũng không thể không dẫn theo người hầu.” Tô Doanh ngắt lời, đem nghi ngờ trong lòng hỏi.

Hoắc Tịnh Phương rưng rưng nước mắt tiếp tục: "Chính là Khúc Hằng đột nhiên muốn ăn điểm tâm nóng, sai người hầu xuống núi lấy, một người vào chùa pha trà nóng, nên khi khăn tay của ta bị thổi bay, chỉ có ba người ở đó. "

“Sau đó thì sao?” Tô Doanh thấy Hoắc Tịnh Phương dừng lại, liền hỏi.

"Không hiểu sao lại có một cơn gió lớn như vậy. Chiếc khăn tay bị thổi bay rất xa, còn bị treo trên cành, ta và A Phương đã nghĩ ra rất nhiều cách mới có thể lấy khăn từ trên cây xuống. Khi bọn ta muốn quay trở lại, đã không tìm thấy đường rồi trời lại bắt đầu mưa, bọn ta trốn đông trốn tây, gọi lạc giọng cũng không thấy bóng người, thấy trời tối dần không trốn được nữa, vừa sợ vừa lo lắng, không biết đi bao nhiêu đoạn đường, khó khăn lắm mới thấy nơi đây có chút lửa cháy, rồi mới tìm đến đây. "

Không đúng, cho dù Khúc Hằng muốn đổ oan Hoắc Tịnh Phương và Nhạc Vân Mi bị sơn tặc bắt, cho dù là bịa đặt, cũng phải có cơ sở!

"Hai người có gặp ai ở núi Tùng Doanh không?"

Hoắc Tịnh Phương và Nhạc Vân Mi nhìn nhau, không hiểu ý tứ của Tô Doanh.

"Ý tôi là, ngoài những người đi thắp hương, còn gặp người nào đặc biệt trên núi không?"

“Có.” Nhạc Vân Mi vỗ đầu: “Khi bọn ta đang thưởng ngoạn phong cảnh ở đình nghỉ, A Phương thấy một vài tiều phu đang chặt củi trên dốc. Khúc Hằng cũng nói rằng chưa từng thấy qua ai chặt củi trong đời. mấy tiều phu đó trông như sơn tặc”.

Đúng vậy, đây là cơ sở của Khúc Hằng.

Đồi Tùng Doanh ở sườn nam của núi Bạch Lăng, có một bức tượng đá kỳ lạ trên sườn dốc rất giống quan công. Vì vậy, người ta đã dựng lại tượng cho ông và xây dựng một ngôi đền. Ngoài ra, đồi Tùng Doanh có quang cảnh tốt, thực sự trở thành một nơi được người ngoài huyện Thượng Hà biết đến.

Thân đồi của Đồi Tùng Doanh nối liền với núi Bạch Lăng, nhưng vẫn cách một vài dặm. Hai cô nương này có thể tìm đến đây, quả thực là chịu khổ rồi. Tại sao Khúc Hằng lại tung tin đồn bất lợi như vậy?

"A Doanh, tỷ nghĩ gì vậy?"

Nhạc Vân Mi thấy đôi mắt của Tô Doanh thâm trầm, im lặng không nói gì.

Tô Doanh ngước mắt lên, kìm nén ánh sáng u tối trong mắt, nhìn Viên ma ma nói từng câu từng chữ: "Để Đại Hũu nghỉ ngơi, gọi Dương ca nhi chuẩn bị xe đưa bà vào thành, A Mi, ngươi và A Phương trên người có vật gì có thể làm tín vật không "

Hoắc Tịnh Phương tháo chiếc vòng phỉ thuý màu xanh lục trong suốt trong tay ra, đưa cho nàng: "A Doanh, cái này được không?"



Tô Doanh xem qua, hỏi: "Bàng lão phu nhân có nhận ra chiếc vòng này không?"

"Nhận ra, bà ấy và bà nội ta luôn có quan hệ tốt, chiếc vòng này là bà ấy cho bà nội ta, sau đó bà nội tặng cho ta."

Tô Doanh đưa nó vào tay Viên ma ma, vẻ mặt nghiêm túc: "Bà mang chiếc vòng này vào thành đến phủ thái sư, nói rằng hôm qua ta đến đồi Tùng Doanh để thắp hương, gặp hai vị cô nương lạc đường, trời mưa to, không thích hợp vào thành, nên mời hai cô ấy đến sơn trang Ngô Đồng làm khách, ba người chúng ta mới quen đã thân, ta muốn để hai cô nương ở lại hai ngày, nhưng trong trang thô sơ, e sợ người hầu phục vụ kém, mời nha đầu, ma ma bên người của hai nàng đến hầu hạ, hẹn hôm sau sẽ quay lại. "

"Vâng, nô tỳ nhớ rồi."

"Nhớ kỹ, để cho nha đầu, ma ma bên người của hai nàng tới càng nhiều càng tốt. Tốt nhất gây chú ý khắp nơi, cho người trong thành biết tung tích." Cuối cùng Tô Doanh lại nói thêm một câu.

"Vâng, nô tỳ nhớ rõ, vậy giờ ta sẽ vào thành."

Ngay khi Viên ma ma rời đi, Hoắc Tịnh Phương đã ôm chặt Tô Doanh: "A Doanh, ý tưởng của ngươi thật sự rất tuyệt vời, không chỉ phá tan tin đồn của Khúc Hằng về tôi và A Mi, mà còn khôi phục thanh danh, ngươi thật lợi hại."

Nhạc Vân Mi cũng dịu đi, trong lòng rất cảm kích vui mừng: "Chuyện này xong rồi, chúng ta phải thắp hương bái lạy."

"Haha..." Tô Doanh cười: "Nhìn hai người kìa, ta muốn nói sẽ phải uỷ khuất hai người ở Sơn trang Ngô Đồng của ta hai ngày nữa."

“Không uỷ khuất, không uỷ khuất.” Nhạc Vân Mi nói: “Ta vẫn muốn ăn những món do Nhị tỷ nấu. Ngươi có thể gọi Nhị tỷ đến gặp chúng ta không. Không, ta sẽ đích thân đến tìm nàng ấy, học hỏi vài món về hiếu kính nương ta. "

Mấy cô nương trong sơn trang Ngô Đồng vui vẻ vì thoát nạn, nhưng trong phủ thái sư ở huyện Thượng Hà thì mây mù dày đặc.

Bàng lão phu nhân nghe tin hai cô nương Nhạc Vân Mi và Hoắc Tịnh Phương mất tích, thì cứ đau đầu mãi

Lần này, mời Hoắc Tịnh Phương đến gặp Bàng lão phu nhân, là phu nhân thứ hai của Trấn Viễn hầu gia Hàn thị. Với tư cách là một người cô bà lại lạc mất cô con gái duy nhất của hầu phủ. Không tìm được người thì chỉ có thể dùng cái chết tạ tội, nếu tìm được người mà lại có liên quan gì đến sơn tặc, trở về kinh thành không chết thì cũng phải lột da cắt thịt. Không có gì có thể thoát khỏi vận đen, Hàn thị lo lắng đến mức không ăn uống, hoa mắt chóng mặt.

Người mời Nhạc Vân Mi đến là phu nhân tướng quân Ninh Uy, cũng là mẹ của Nhạc Vân Mi Phùng Thị. Bà vẫn bình tĩnh khi nghe tin con gái mất tích, bà lập tức bàn bạc với con trai thứ hai Hoắc Viễn. Tuy nhiên, trời cứ mưa to nên hôm nay tạnh mưa liền phái quân ra khỏi thành để tìm kiếm.

Lúc này, mọi người đang ngồi trong phòng Bàng lão phu nhân bàn tán và chờ tin.

"Tiểu Viễn có thể chắc chắn rằng những tên sơn tặc đó thực sự không phải là điều đáng lo ngại sao? Theo ta thấy hắn đã về sớm, nên đuổi tận giết tuyệt những tên sơn tặc kia, nếu không Phương của ta sẽ không gặp phải chuyện như vậy." Hàn thị lại bắt đầu lau nước mắt, trong miệng toàn những lời nói trách móc và than phiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play