Đương nhiên tuần phục được con ngựa hoang như nàng cũng
không dễ dàng gì.
Xem ra hắn phải giở chút công phu.
Hậu cung của hắn đang thiếu một vị nữ nhân có thể khống chế
đại cục như vầy.
…
Đông Mộ Ngạn cực kỳ vui sướng khi người khác gặp họa, quạt xếp
không nhẹ không nặng mà gõ lên mặt bàn:
“Người mang theo độc cũng chính là người đặc biệt, tỷ như Ly
công tử, hẳn là tuyệt đối chưa thấy qua vẻ hòa nhã mà nàng đối với ngươi. Ly
công tử một lần nữa hối hận vì đã không bắt lấy chú chim nhỏ này sao? Có một số
chuyện đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, cơ hội liền sẽ để lại cho người khác!”
Nam Kỳ Nghiệp hai mắt âm mị, lóe lên lãnh quang, khẩu khí
mang theo sự cảnh cáo nghiêm trọng:
“Không bắt được cũng không sao, bắt lại là được rồi. Vị công
tử này ta cảnh cáo ngươi đừng có chủ ý gì với nàng, ngươi về sau sẽ hối hận,
ngươi là người thông minh, nên hiểu rõ lời khuyên của ta.”
Nữ nhân mà bản thân nhìn trúng, há có thể để cho người khác
đến đoạt mất.
Nam Kỳ Nghiệp tuy không biết Đông Mộ Ngạn là ai.
Nhưng liên quan đến chuyện đoạt nữ nhân, mặc kệ đối phương
là ai, đều nhất định phải san trừ.
Vị nữ tử kỳ lạ kia, chỉ có vua của một nước mới xứng với
nàng.
Không thể nghi ngờ, kẻ có tư cách có được nàng, chỉ có mình.
“Lời này của Ly công tử cũng thật dọa người, nhưng nếu tại hạ
không nghe theo lời khuyên của ngài, chẳng lẽ ngài định giết chết tại hạ?”
Đông Mộ Ngạn nghe thấy lời uy hiếp trắng trợn này, trong
lòng khó chịu, khóe môi gợn lên nụ cười lạnh.
Chưa từng có kẻ nào dám uy hiếp mình như vậy.
Rất tốt, lần ra ngoài này, kẻ gặp phải cũng không phải là thứ
bình thường.
Nữ nhân kia, rực rỡ lóa mắt như thế, coi nhẹ quy tắc thế tục
như thế.
Không phải là cái loại tình yêu tự do mà mình luôn theo đuổi
sao?
Chỉ bằng chút tính cách này của nàng.
Hắn đã không muốn buông tha cho nàng.
Kết bạn với nàng, sướng du thiên hạ nhất định không nhàm
chán.
Hôm nay có thêm một đối thủ ngang hàng, vở kịch này sẽ trở
nên rất thú vị đây.
Hắn là thích thú vị nhất.
…
Khóe môi Nam Kỳ Nghiệp gợi lên một nụ cười âm trầm.
Miễn cưỡng ôm lấy một mỹ nhân đút rượu cho mình, uống xong một
chén mới nói:
“Bổn công tử sao có thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn như thế,
bổn công tử chỉ có thể đoán trước tương lai ngươi sẽ phải chết oan uổng, nên
khuyên một câu mà thôi.”
Đông Mộ Ngạn thu lại quạt xếp, ngoài cười nhưng trong không
cười hừ lạnh: “Cảm tạ, bất quá ta có thể rói rõ cho ngài biết, sự dự đoán của
ngài quyệt đối là sai lầm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT