Hắn đã sớm nghe nói người này phong lưu háo sắc, lấy không
ít tiểu thiếp.
Hôm nay chạy đến đây xem lễ, nói không chừng là để từ trong
đám tiếu nữ cập kê chọn lấy tiểu thiếp mới.
Hắn đối với người này cũng không có cảm giác gì lớn.
Mắt lạnh lướt qua Nam Kỳ Nghiệp, vừa vặn chống lại ánh mắt hắn
nhìn đến.
Hai người tầm mắt chạm nhau, bỗng nhiên chấn động.
Điện quang hỏa thạch đầy trời.
Đều là nhớ tới ánh mắt của đối phương chính là cái người
ngày đó gặp phải.
Đông Mộ Ngạn mím môi, lạnh lùng cười:
“Hiệp lộ tương phùng, không nghĩ tới cư nhiên lại là ngươi,
Ly công tử hóa ra cũng không cam lòng bị người khác vứt bỏ, cho nên mới muốn
nhân lúc đêm đen tập kích nàng, muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu đoạt lấy nàng, sau
đó làm cho nhục nhã sao?”
Nam Kỳ Nghiệp ánh mắt âm trầm, hung hăng đục khoét Đông Mộ
Ngạn.
Cẩn thận đánh giá hắn một phen.
Xem cái phong thái, võ công cùng ngữ khí nói chuyện kia.
Người này cũng không phải là thứ thường.
Làm một hoàng đế kiến thức uyên bác.
Hắn dám khẳng định tên nam nhân này thân phận cao quý, là một
nhân vật khó giải quyết.
“Chuyện của bổn công tử không liên quan đến ngươi, đừng quên
thủ đoạn của ngươi cũng không khá hơn chút nào đâu, bất quá là năm mươi bước cười
một trăm bước thôi. Hừ, ai biết thủ đoạn của ngươi có phải hay không càng bẩn
thỉu hơn.”
Nam Kỳ Nghiệp ôm mỹ nhân ngồi xuống.
Đông Mộ Ngạn ba một tiếng khép quạt lại, khuôn mặt như mặt
trời buổi bình minh, cười đến hết sức thoải mái.
“Đáng tiếc, nếu nàng đã cự tuyệt ngươi, liền cho thấy rõ là
nàng chán ghét ngươi, căn bản không nguyện ý gã cho ngươi. Thiên hạ giai nhân
nhiều vô kể, Ly công tử hà tất phải vì một nữ tử cự tuyệt mà canh cánh trong
lòng, ngươi xem ngươi thời khắc này trái ôm phải ấp không phải là rất khoái hoạt
hay sao? Hà tất lại tự tìm sự không thoải mái cho bản thân.”
Đông Mộ Ngạn nhớ tới ngày hôm ấy thối hôn Vương Tâm Doanh đã
đối với cái tên Ly Liệt Viễn này không khách khí thế nào.
Thậm chí ngay cả bộ dáng của hắn đều nhận lầm.
Có thể thấy được căn bản là không đem hắn đặt ở trong lòng.
Ly Liệt Viễn hiện giờ muốn ra tay với nàng, cũng sẽ không nhận
được sự nhận thức của nàng.
Đông Mộ Ngạn nghĩ đến mà không khỏi bật cười.
Nam Kỳ Nghiệp nhìn biểu tình dương dương đắc ý của hắn, khóe
miệng gợi lên sự giễu cợt.
Liếc mắt nhìn đám mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng phía sau
hắn.
“Ngươi cùng đừng quá đắc ý, theo ta thấy, ngươi cùng ta bất
quá là cùng một loại người thôi, ít nhất, cái ta thích là nữ nhân, mà ngươi lại
là thích đám long dương quái gỡ kia… Không biết nàng sẽ nghĩ gì, người tính
tình cương liệt như nàng, nhất định không thể chịu được loại người làm trái
luân lý đạo đức như thế.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT