“Ca ca, huynh đừng an ủi ta như vậy. Ta biết bọn họ chỉ là
nhìn thấy cá tính hung ác của ta thôi, khí chất trên người ta quá mãnh liệt rồi,
đến mức làm lu mờ cả vẻ ngoài của ta.”
Vương Tâm Doanh nhún nhún vai, thập phần không cho là đúng:
“Bọn họ chỉ nhớ bản chất của ta, ngược lại không nhớ được
dung mạo cũa ta, đây không phải là rất thành công sao? Nói rõ ra là hình tượng
của ta đã thâm nhập vào lòng người rồi.”
Mỹ nhân nũng nịu có cái gì tốt chứ.
Được đám nam nhân trông mặt mà bắt hình dong kia nhớ dung vẻ
bề ngoài thì có ích lợi gì.
Cái nàng muốn chính là khiến đám nam nhân kia không dám
khinh thị nàng.
Cái nàng muốn chính là được sống tự do tự tại, được ngang
hàng cùng với nam nhân.
Thần phục dưới nam nhân, cho dù nhận hết sự sủng ái.
Đó cũng không phải là cuộc sống mà nàng mong muốn.
Nàng muốn sống, liền sẽ sống cho phấn khích thoải mái.
Tuyệt đối sẽ không bị ý chí của nam nhân kìm kẹp.
“Uhm, Doanh Nhi của ta là bởi vì quá cá tính mà khiến người
khác hoa mắt, kia có thể sánh như là quá xinh đẹp nên khắc càng sâu, cá tính đẹp
so với hình dáng đẹp càng làm sau lòng người hơn, cho nên ta mới nói Doanh Nhi
là mỹ nhân độc nhất vô nhị của Thiên Phong thành.”
Vương Lam Phong biết nàng là luôn tâm cao khí ngạo.
Căn bản không xem vẻ bề ngoài là việc gì.
Bất quá muội muội mà hắn ôm ở trong tay.
Bản thân coi trọng như vậy, thế nào có thể để cho người khác
xem thường.
Sớm muộn gì hắn cũng sẽ để cho mọi người nhận thấy được muội
muội hắn phong hoa tuyệt đại thế nào.
……………………………………………………………..
Hai kẻ hắc y nhân sau khi liên thủ chạy khỏi Vương gia.
Trong một cái ngõ tối giằng co lẫn nhau.
Vừa rồi liên thủ, không xó nghĩa bọn họ sẽ không là địch
nhân.
Đặc biệt mục tiêu của bọn họ là cùng một nữ nhân, loại địch
ý này lại càng rõ ràng hơn.
Nam Kỳ Nghiệp ánh mắt lạnh lùng quét qua Đông Mộ Ngạn đang
che mặt.
Từ trong cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp tràn ngập nộ ý:
“Ngươi là ai, đêm này vì sao đánh lén Vương Tâm Doanh?”
Đông Mộ Ngạn lạnh lùng trào phúng hỏi lại: “Vậy ngươi là ai,
lén lén lút lút lẻn vào Vương gia, nhìn lén người ta tắm rửa. Ngươi có tư cách
gì chất vấn ta?” (Tử Sa: bộ ông anh ko nhìn lén hả =..=~)
Hai người đều cố ý thay đổi thanh âm.
Đối với bọn họ chỉ đối mặt mà đánh, ai cũng không nhận ra
ai.
“Ta không phải cố ý nhìn lén nàng tắm, chỉ là vừa vặn đúng
lúc thôi.” Nam Kỳ Nghiệp nhịn không được mà phản bác.
Hắn thế nào lại trông giống đám dâm tặc cố ý lén rình nữ
nhân tắm rửa kia chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT