Dù sao ở cổ đại, cũng đặc biệt chú ý nam nữ thụ thụ bất
thân.
Dù là huynh muội tình thâm, trong cử chỉ cũng phải chú ý lễ
nghĩa.
Hiện tại tất cả bọn họ đều là người trưởng thành, lôi lôi
kéo kéo xác thật rất dễ làm người khác chú ý.
Vương Lam Phong cúi đầu giương miệng cười cười: “Doanh Nhi của
ta khi nào đã trở nên so đo ánh mắt thế tục như vậy, ca ca kéo tay muội muội về
nhà thì sao? Ai quản được. Ta nhớ khi còn bé muội rất thích dán vào ta, luôn
đòi ta ôm lấy, có đôi khi ban đêm sợ hãi, còn muốn ca ca cùng muội ngủ, hiện tại
thế nào lại trở nên thẹn thùng rồi.”
Vương Tâm Doanh khóe mắt run rẩy.
Thẹn thùng cái rắm.
Nàng mới là không quản cái ánh mắt thế tục gì đó, nàng chỉ
là sợ bị vị thần tiên ca ca giả này câu dẫn thôi.
Phải biết rằng loại sinh vật mỹ nam ôn nhu đều là trí mạng.
Aizz, đồ chén cụ a ~~~
“Ca ca, ta da mặt dày mà, nếu huynh không để ý, ta cũng
không để ý, dù sao cũng là ta chiếm tiện nghi. Phải biết rằng hiện tại huynh là
Vương thừa tướng mỹ danh lan xa, ta là nữ ác bá xú danh lừng lẫy, mọi người
nhìn thấy tình cảnh này, nhất định sẽ bi thán, hảo hảo mỹ nam thế nào lại rơi
vào trong ma chưởng của ta.”
Vương Lam Phong nhíu nhíu mày, không cho là đúng: “Nữ ác bá
gì chứ, Doanh Nhi của ta là cô nương thông minh lại khả ái. Muội làm những chuyện
kia, tự có đạo lý của muội, ánh mắt thế tục tính toán làm gì, ta còn vì có được
một vị muội muội lợi hại như vậy mà tự hào nữa là.”
Vương Tâm Doanh không nghĩ đến hắn lại suy nghĩ thoải mái
như vậy.
Gia đình bình thường mà biết nàng làm những chuyện kia, nhất
định sẽ cảm thấy mất mặt.
Hận không thể đuổi nàng ra khỏi nhà.
Vương gia này, nãi nãi tư duy rất cường đại, ca ca cũng
không chịu lạc hậu.
Cả nhà đều là ngưu nhân. (Tử Sa: trong đó có tính thêm ai đó
nữa… =.,=)
Cho nên cái đứa hỗn thế ma nữ nàng mới có thể vô pháp vô
thiên.
Vương Tâm Doanh ánh mắt lấp lánh đầy sùng bái: “Ca ca, huynh
quá soái rồi, không chỉ khuôn mặt soái, tư tưởng cũng soái, khó trách huynh trẻ
tuổi vậy lại làm đến chức thừa tướng, xác thật là một vị soái ca vừa soái vừa
có mắt.”
“Muội nha, vẫn là hoa ngôn xảo ngữ* như vậy.” Vương Lam
Phong cười véo véo cái mũi của nàng.
*Hoa ngôn xảo ngữ: lời nói đường mật giả dối…
Hai người tay trong tay trở về Vương phủ, ở cửa chật ních
gia nhân nghênh đón.
Lão phu nhân cũng dựng thẳng quải trượng, vẻ mặt tự hào kiêm
vui mừng đứng ở trên thềm đá.
“Phong Nhi, con đã về, đi đường khổ cực rồi.”
“Tổ mẫu khỏe, thấy lão nhân gia người thân thể xương cốt vẫn
khỏe mạnh như vậy, Phong Nhi liền an tâm rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT