Thành viên hội phụ liên nhất thời lòng đầy căm phẫn.
Cũng xông lên giúp đoạt lấy đống trang sức kia về, thuận tiện
đánh Mẫu Đơn một chút.
Vương Tâm Doanh đi tới trước mặt Vương Nhân Thủ, hung hăng
đá hắn một cước.
“Lương tâm của thứ nam nhân như ngươi không phải là bị chó
tha rồi chứ, nương tử ngươi ngậm đắng nuốt cay vì ngươi dưỡng dục nhi nữ, chiếu
cố ba mẹ chồng, ngươi chẳng những không xem nàng là người tùy ý đánh mắng, nàng
mang thai, ngươi còn để con hồ ly tinh kia về nhà chọc tức nàng.
Ả tiện nhân này đem nàng đẩy ngã khiến nàng sinh non mà chết,
ngươi chẳng những bao che cho con hồ ly tinh, còn ở lúc thi cốt hiền thê chưa lạnh,
cùng với ả nữ nhân đã hại chết nàng mây mưa thất thường. Cái thứ nam nhân tán tận
lương tâm như ngươi, cư nhiên vẫn còn sống tốt, ngay cả ta cũng nhìn không thuận
mắt.”
Vương Nhân Thủ kia thầm nghĩ đây là chuyện nhà mình.
Cái vị Vương tiểu thư này cũng là quản quá rộng rồi.
Không cam tâm cãi lại: “Nữ nhân nên nghe lời trượng phu,
ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con.Namnhân phong hoa tuyết nguyệt đó là chuyện
đương nhiên, nàng ta không cho Mẫu Đơn vào cửa, đã phạm vào phụ đức, ta không
hưu nàng, đã là tính tốt cho nàng rồi. Về phần bị Mẫu Đơn đẩy ngã khiến sinh
non, đó là do mệnh nàng xui xẻo, khắc phu khắc tử, ta nhiều năm nay làm ăn
không tốt, đều là vì sự xui xẻo do nữ nhân kia mang đến, nàng còn khắc chết mấy
hài tử, chết là tốt.”
Vương Tâm Doanh không nghĩ đến tên nam nhân kia cư nhiên vô
sỉ đến mức độ đó.
Đem tất cả mọi chuyện thoái thác đến không còn một mảnh.
Giống như mệnh của nữ nhân kia chính là nên bi thảm như thế,
cùng với hắn ta một chút quan hệ cũng không có.
Vương Tâm Doanh trở nên giận dữ.
Cho hắn mấy cước, đá cho đến khi hắn kêu cha kêu nương.
Nàng xoay người trào phúng nhìn Nam Kỳ Nghiệp: “Namnhân như
vậy, ngươi còn muốn giúp sao?”
Nam Kỳ Nghiệp vốn tưởng rằng nàng chỉ là vì một miếng ngọc bội
mà gây sự.
Không nghĩ đến nàng chỉ bất quá là mượn chuyện ngọc bội để
nhân cơ hội trừng trị cái tên nam nhân bỉ ổi kia mà thôi.
Bất quá bắt hắn ở trước mặt Vương Tâm Doanh cúi đầu nhận
sai.
Đó cũng là không có khả năng.
“Loại nam nhân như vậy xác thật chết cũng chưa hết tội,
nhưng đây là chuyện nhà của người ta, ngươi cũng không có quyền tham gia vào.
Vương Tâm Doanh trợn trắng mắt, cái tên nam nhân sĩ diện chết
tiện này.
“Ta vốn chính là người dã man, thích nhất là ỷ thế hiếp người,
tự nhiên là thích đen ăn đen*. Nếu nha môn không thể trừng trị loại nam nhân
này, đạo đức cũng không thể khiến hắn cắn rứt lương tâm, ta chỉ có thể dùng bạo
chế bạo, giáo huấn cho hắn, thay nương tử hắn lấy lại công đạo.”
*Đen ăn đen: nghĩa là cái đen tối hơn sẽ chiến thắng, nuốt
chửng cái đen tối kia….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT